Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 842 - Người trẻ không biết trời cao đất rộng. (3)



Chương 842 - Người trẻ không biết trời cao đất rộng. (3)




- Tất cả mọi người ở Thần Chỉ Thành đều biết, Đường Phi cực kỳ ái mộ Nhược Lâm, sau khi ngươi xuất hiện, mặc dù hắn không nói gì, nhưng ai cũng biết, bây giờ hắn đang rất tức giận.
Phương Thanh Ngọc híp mắt lại, nhìn Từ Lạc chằm chằm, nghiêm túc nói:
- Đường Phi ngại thân phận cùa mình, nên sẽ không ra tay với ngươi, nhưng những thần nhị đại dưới trướng hắn thì khó nói., một khi bọn họ thấy ngươi ở Thần Chỉ Thành, chắc chắn sẽ đánh ngươi, dù có giết giữa đường cũng chẳng ai dám nói gì!
- Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cũng là người an phận, hãy nghe lời chúng ta khuyên, mau rời Thần Chỉ Thành. Thanh Ngọc nói đúng đấy, bây giờ ngươi và Nhược Lâm đã ở hai thế giới, dù ngươi có chấp nhận hay không, đây cũng là sự thật không thể thay đổi.
Lương Thất tiếp lời:
- Ta biết ngươi có lòng tự trọng, nhưng đây là thế giới tận thế, nó không đáng tiền, có lẽ ngươi không cam tâm, nhưng… Biết làm sao được nữa.
Từ Lạc vẫn yên lặng lắng nghe, hắn không ngờ, hai người này lại có lòng tốt tới khuyên mình thật:
- Được, lời hai vị, ta sẽ nhớ kỹ, đa tạ đã nhắc nhở.
- Ngươi… Chưa đi?
- Đi thì ta cũng phải nói lời tạm biệt đã chứ?
- Ngươi! Đúng là không biết sống chết, nếu không nể Nhược Lâm, ta cũng chẳng tới nói với ngươi… Được rồi! Dù sao cái gì nên nói ta đã nói, sau này mà bị đánh chết ở đường, đừng có trách ta không nhắc nhở trước.
Thấy Từ Lạc vẫn không nghe, Phương Thanh Ngọc hừ lạnh, quay người rời đi.
Lương Thất lắc đầu:
- Haiz, tiểu huynh đệ, ngươi còn trẻ, không biết vũng nước Thần Chỉ Thành sâu thế nào đâu.
Cảm khái một tiếng, Lương Thất vỗ bả vai Từ Lạc:
- Tự sắp xếp cho tốt đi, hi vọng khi gặp lại, ngươi vẫn còn sống, hy vọng là vậy…
Nhìn một nhóm hơn mười người Lương Thất, Phương Thanh Ngọc rời đi, Cáp Tử sợ đến xám mặt, hắn không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng như thế:
- Từ ca, ta cảm thấy họ nói rất đúng, hay là chúng ta rời đi thôi, để ta bảo tỷ ta chuẩn bị ít thức ăn, ngươi không phải sợ, ta và tỷ ta sẽ đi cùng ngươi, cùng lắm thì về sau ba người chúng ta lưu lạc khắp chốn, ta không tin thế giới lớn như vậy, lại không chứa được chúng ta!
- Đi cái moẹ gì!
Từ Lạc lôi Cáp Tử lại:
- Vứt cái ý nghĩ ấy đi, không đi đâu hết.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì, Từ ca ngươi không có năng lực gì, duy chỉ có đánh nhau là chẳng sợ ai, trẻ con còn chưa mọc xong tóc còn đòi làm phản à.
- Là Đường Phi đấy! Chúng ta không chọc được đâu, đoàn trưởng của ta gặp hắn cũng phải nhún nhường.
- Đường Phi cũng được, Vương Phi cũng xong, ta chẳng quan tâm phi gì, hắn chẳng bay nổi trước mặt ta đâu.
Có lẽ nhớ tới cái gì, Từ Lạc cười nói:
- Đúng lúc ta đang không biết phải mở màn kịch lớn ra sao, thử xem Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng thế nào ở Thần Chỉ Thành, lần này thì hay rồi, đã có người dựng sân khấu, đỡ cho ta phải lo nghĩ.
Hắn vẫn đang muốn dựng một vở kịch lớn ở Thần Chỉ Thành, thứ nhất, đánh một lần cho đỡ tốn công, bớt một đám trẻ con rảnh rỗi sinh nông nổi. Thứ hai, hắn định nhân cơ hội này, cho tất cả mọi người biết, Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng Cự Môn đã dung nhập vào Âm Thần Từ Lạc ta, ai muốn đoạt thì cứ tới.
Hắn nghĩ, nếu một số đại lão biết truyền thừa trong tay mình, thay vì ngày nào cũng đề phòng, còn chẳng bằng nói thẳng ra cho tất cả mọi người hay.
Thứ ba, đây cũng là điều quan trọng nhất. Nếu muốn húp được chén canh ngon từ đám đại lão tiên phong kia, nhất định phải cho bọn họ mở mang tầm mắt về thực lực, đồng thời cũng khiến bọn họ thấy được tiềm lực của mình, cái này như đang đầu tư cổ phần vậy, đầu tiên phải cho đối phương biết ngươi có giá trị của bản thân không.

- Tên Từ Lạc kia thật không biết điều, ta đã có lòng tốt khuyên bảo hắn rời đi, vậy mà hắn còn cợt nhả, căn bản không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Người của Đường Phi mà thấy hắn trên đường, chỉ cần mất vài phút là đánh hắn gần chết, Nhược Lâm cũng chẳng cứu được đâu!
Trên đường phố, Phương Thanh Ngọc hơi giận dữ, khiển trách Từ Lạc, cười nhạo:
- Đến từ nơi nhỏ cũng chỉ thế thôi! Hắn cho rằng Thần Chỉ Thành là hai toà Thần Miếu như ở địa giới Vân Thương đấy hả? Quá ngây thơ!
- Haiz!
Lương Thất thở dài:
- Người trẻ không biết trời cao đất rộng, càng không biết nước ở Thần Chỉ Thành chúng ta sâu thế nào, có thể là lòng tự trọng quá cao, không muốn rời đi như thế.
- Ta cũng nghĩ vậy, nghe người ta nói, năm đó hắn đi với Nhược Lâm Thần Nữ vào Thần Chỉ Thành, Nhược Lâm Thần Nữ được lão viện trưởng nhìn trúng, hắn thì chẳng có bản lĩnh gì ngoài cái mặt, còn vọng tưởng gia nhập hộ vệ đoàn chúng ta, sau khi bị từ chối, lại bị mấy mạo hiểm đoàn loại, đi không từ giã, không ngờ bây giờ tới nữa.
- Hắn cho rằng sau khi cố gắng tu luyện ở ngoài, tu vi tăng lên là được rồi hả?
Phương Thanh Ngọc cười khẩy:
- Quá buồn cười!
Đúng lúc này, nghe thấy có người gọi tên mình, Phương Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn, là Mộ Tiểu Tiểu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận