Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 860 - Kinh thiên bí văn (2)



Chương 860 - Kinh thiên bí văn (2)




Từ Lạc nhíu mày, ngắm nhìn Âm Sơn Thần Mộ, tự nhiên nuốt ngụm nước bọt:
- Vì, vì sao?
- Thế giới kia của chúng ta sụp đổ, rất nhiều lão gia hoả… Muốn xuyên bích… Tới đây… Hắc hắc! Kết quả… Toàn bộ… Đều bị trấn áp trong đó… Âm Sơn Thần Mộ, hắc hắc…
Dừng một chút, thần côn điên lại thì thầm:
- Năm đó, không biết Bạch Vô Thường dùng cách gì, tránh được trấn áp của Thiên Bia… Ngươi và nàng khoái hoạt lâu như vậy, nàng chưa từng nói đến?
Từ Lạc cố nén cảm giác tê dại da đầu, lại thấy rợn tóc gáy, nhìn thoáng qua điện thờ trên trời:
- Lão tiền bối, vài ngày trước, hình như ta nhìn thấy có người ở trước điện thờ trên trời kia, người đó có phải là ngươi không?
- Điện thờ? Trên trời?
Thần côn điên liếc điện thờ trong hư không, lẩm bẩm nói:
- Hình như ta đi qua nơi đó, hẳn là thế…
Được lắm! Người hôm ấy mình nhìn thấy là thần côn điên thật? Từ Lạc khiếp sợ.
- Ta đến đó làm gì nhỉ? Tựa như… Đang tìm bài vị, đúng thế! Bài vị!
Thần côn điên lôi bài vị treo bên hông ra, kích động nói:
- Bài vị! Nhìn này, chính là nó!
Từ Lạc nhìn bài vị nhãn bóng, trên mặt không có cái gì trong tay thần côn điên:
- Đây là bài vị của ai?
- Của ai? Kỳ quái… Là của ai nhỉ? Đến cùng là ta đang tìm bài vị của ai? Ta nhớ ra rồi, ta tìm của chính mình! Đây là bài vị của ta! Thế nhưng… Vì sao trên đó không có đạo hiệu của ta, nó đâu rồi?
Thần côn điên không ăn gà quay nữa, cầm bài vị, lải nhải:
- Bạch Vô Thường, chắc chắn Bạch Vô Thường đã xoá đạo hiệu của ta, mệnh căn của ta… Không còn mệnh căn… Nàng biến ta thành quỷ hồn? Hiện tại ta thành quỷ hồn rồi ư?
Từ Lạc nhìn thần côn điên thần hồn lạc phách chằm chằm, càng nghe càng mê man, căn bản không hiểu hắn nói cái quỷ gì.
- Nhất định là Bạch Vô Thường… Nàng biết ta tìm nàng, nên… Đánh đổ điện thờ, xoá bài vị của ta… Biến ta thành quỷ hồn, sau đó lại biến ta thành người tâm thần… Nhất định là vậy!
- Không được! Ta không thể không có mệnh căn, ta muốn… Khắc đạo hiệu của mình lên.
Thần côn điên nắm chặt gậy gỗ trong tay, muốn khắc đạo hiệu của mình lên bài vị lần nữa:
- Chờ chút, ta là ai? Tới từ đâu? Đạo hiệu của ta là gì? Tiểu ca nhi, ngươi biết ta là ai, đạo hiệu là gì không?
Từ Lạc đờ đẫn lắc đầu.
- Ta là ai… Đến cùng ta là ai!
Thần côn điên ôm chặt bài vị, ngửa đầu nhìn U Nguyệt lơ lửng giữa chân trời, giương mặt đầy sự hoang mang, đôi mắt đục ngầu xám trắng lộ ra vẻ mê man vô tận.
- Giả, tất cả đều là giả, ta bị tâm thần nặng… Thế giới tận thế là do ta tưởng tượng ra, Âm Sơn Thần Mộ, điện thờ phế nát, đều là giả… Đều do ta tưởng tượng ra…
- Bạch Vô Thường… Ta nhớ ra rồi, Bạch Vô Thường là bác sĩ điều trị của ta… Ta là bệnh nhân trong viện tâm thần Đào Sơn, số hiệu là 20121222… Cuối cùng ta cũng nhớ ra! Hắc hắc, Bạch Vô Thường, chân dài… Eo thon… Hắc hắc…
- Không đúng, không phải như thế! Ta đang tìm Bạch Vô Thường! Trước tận thế, ta phá bích, vẫn luôn tìm kiếm nàng! Sau khi phá bích, ta nhập vào thân thể người khác, khi đó ý thức của ta mơ hồ, bị bắt vào bệnh viện tâm thần Đào Sơn!
- Bạch Vô Thường… Đúng vậy, nàng ở đó, là nàng đưa ta vào để tra tấn ta, khiến cho tinh thần ta phân liệt, không rõ thật giả!
- Nhất định là Bạch Vô Thường đã xoá sạch bài vị của ta, nàng muốn biến ta thành cô hồn dã quỷ điên khùng mãi mãi, tức quá!
- Không đúng, không phải như thế! Bạch Vô Thường là bác sĩ điều trị chính của ta, ta bị tâm thần… Thế giới này là giả, là do ta tưởng tượng ra… A!
Thần côn điên vò đầu tóc rối bời, gầm thét:
- Ta không biết nữa, không rõ…
Bịch một tiếng, thân thể thần côn điên tán loạn. Đúng thế, sống sờ sờ mà tán loạn, tựa như một làn khói, hôi phi yên diệt trước mặt Từ Lạc.
- Cái này… Con mẹ nó!
Từ Lạc sửng sốt, đứng đó rất lâu. Khi lấy tỉnh táo lại, hắn đã tìm kiếm khắp nơi, còn tế cả thần thức, nhưng cũng không thấy thân ảnh của thần côn điên.
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Nhìn chân gà rơi đầy đất, Từ Lạc không khỏi lâm vào trầm ngâm, trong đầu không ngừng nhớ lại những gì thần côn điên đã nói.
Thần côn điên nói Ngu Yến Thanh là Bạch Vô Thường, là người của thế giới Thần Đạo như hắn, tạm thời… Xem như là người đi. Còn nói trước tận thế, Ngu Yến Thanh đã phá bích vào thế giới này, thần côn điên cũng đi theo tìm nàng.
Sau đó… Ngu Yến Thanh bắt thần côn điên vào bệnh viện tâm thần Đào Sơn… Biến hắn thành bệnh nhân tâm thần… Nhưng vì sao?
Trước tận thế, một người ở thế giới Thần Đạo như Ngu Yến Thanh tới thế giới này làm gì? Với lại, rõ ràng Ngu Yến Thanh ra đời vào đúng ngày tận thế, tại sao thần côn điên lại nói nàng đã đến đây từ lâu.
Những lời thần côn điên lải nhải không hoàn chỉnh, nhất thời Từ Lạc không rõ lắm. Nhưng hắn có thể khẳng định, hẳn thần côn điên không phải là người, khả năng cao là quỷ hồn. Nếu là thân xác thật thì lúc nổ vừa rồi, sẽ có thịt nát rơi đầy trên đất, không phải hôi phi yên diệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận