Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 275 - Ổn định! Ổn định! Không được phiêu! (2)



Chương 275 - Ổn định! Ổn định! Không được phiêu! (2)




Tuyết Vân Nghê nói đại khái tao ngộ của mình ở đăng môn đại điển một lần, đương nhiên, ẩn đi một ít chuyện hợp đạo.
Sau khi đăng môn đại điển kết thúc, nàng chỉ bế quan mấy ngày ngắn ngủi, dùng để củng cố tu vi của mình. Thời gian khác vẫn luôn truy xét thân phận của Từ Lạc.
Đáng tiếc.
Tu sĩ tham gia đăng môn đại điển nhiều không đếm xuể, không chỉ có tu sĩ nội môn, còn có tu sĩ ngoại môn, muốn dựa vào thủ đoạn hộ đạo tra ra thân phận của một người quả thực chính là mò kim đáy biển, căn bản không thể ra tay.
Điều này làm cho Tuyết Vân Nghê buồn bực đến cực điểm.
Mỗi lần nhớ tới đăng môn đại điển đều khiến nàng tức giận không kiềm chế được, tức giận đến phát điên. Cho đến nay nghĩ lại vẫn khiến nàng hận đến ngứa răng, đặc biệt là kẻ xấu xa, không biết vận dụng pháp môn gì, làm cho tâm thần của mình nhộn nhạo, quỷ thần xui khiến nhào vào lòng, càng làm cho tinh thần nàng không chịu nổi.
- Không nên để ta bắt được hắn.
Tuyết Vân Nghê ngửa đầu uống cạn hết rượu trong chén, giận dữ nói:
- Nhất định lột da hắn, rút gân hắn, chém xác giải mối hận trong lòng ta!
Đối diện.
Từ Lạc thành thật ngồi xuống, yên lặng uống rượu, một câu cũng không dám nói.
- Sao ta càng nghe càng cảm thấy khó tin, ngươi nói người nọ chỉ có tu vi Pháp Thân tầng hai. Hơn nữa, tu thành hư phù, một khiếu cung có thể là trống rỗng, thậm chí hai khẩu cung đều trống rỗng. Điều này không có khả năng chứ? Pháp Thân gì mà khủng bố như vậy, trong thiên hạ có Pháp Thân khủng bố như vậy sao?
Khương Sơ Tầm hơi nhíu mày nói:
- Hơn nữa, ngươi nói hắn còn tế luyện hai mươi bốn trận kỳ sao? Ta không nghe nhầm chứ?
Trận kỳ là một loại pháp khí hộ đạo cổ xưa mà ít người dùng.
Không chỉ cần vô số tư lương nuôi dưỡng liên tục, càng cần nắm giữ thần thức mạnh mẽ.
Cho nên ngưỡng cửa cực cao.
Mặc dù không nhiều trận kỳ trong nội môn Xích Luyện Tông, nhưng cũng không phải không có.
Mà tế luyện trận kỳ, nhiều nhất chỉ có chín mặt.
Lại nhiều hơn, không phải không thể tế luyện, mà là nắm trong tay vô cùng khó khăn, cần thần thức cực kỳ cường đại.
Bây giờ nghe được Tuyết Vân Nghê nói thế, người nọ nắm trong tay hai mươi bốn cây trận kỳ, du lựa còn dư, còn có thể bố trí trận pháp.
Chuyện này... có thể sao?
Đừng nói tu sĩ ngoại môn Xích Luyện Tông, ngay cả thiên kiêu trong nội môn Xích Luyện Tông cũng chỉ có những lão tổ đi con đường trận kỳ kia, có thể khống chế hai mươi bốn trận kỳ bố trí trận pháp hay không cũng là một ẩn số.
- Nếu như không tận mắt chứng kiến, ta cũng không tin, nhưng mà...
Tuyết Vân Nghê lắc đầu, thở dài buồn bực buồn bực, nói:
- Trước kia ta vẫn kiêu ngạo về tu vi thực lực của mình, lần này tham gia đăng môn đại điển ta mới thật sự ý thức được, thiên ngoại hữu nhân ngoại hữu nhân thiên, hóa ra ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, thiên kiêu gì chứ, thật châm chọc. Bây giờ nghe thấy hai chữ này ta đã cảm thấy chói tai.
Nhìn Tuyết Vân Nghê tức giận uống cạn hết rượu trong chén, Từ Lạc rất biết điều vội vàng cầm ấm rượu rót cho nàng.
Tuyết Vân Nghê mỉm cười với hắn, tỏ vẻ cảm ơn.
Tiểu nhị Từ Lạc hóa thân thành người câm, không ngừng rót rượu cho ba vị tiên tử, hắn cũng thật lòng bội phục Tuyết Vân Nghê, chỉ dựa vào thủ đoạn hộ đạo, không chỉ suy đoán ra mình tu thành hư phủ mà thôi. Ngay cả hai đạo cung của mình đều trống không cũng có thể suy đoán ra.
- Đúng rồi, sau khi hai người các ngươi trở về thì hỏi thăm giúp ta một chút. Đó là Pháp Thân vô cùng đáng sợ, tất nhiên cũng là Pháp Thân trong truyền thuyết. Hai mươi bốn cây trận kỳ hộ đạo, thần thức mạnh mẽ không gì sánh kịp. Đặc biệt là mi tâm, cũng không biết hắn tu luyện pháp môn gì diễn hóa ra một hóa thân thiên thần đáng sợ đến cực điểm.
Có lẽ là nhớ ra điều gì đó, Tuyết Vân Nghê lại nói:
- Còn nữa, hắn có dáng người cao ngất, không gầy không béo, đặc biệt là da thịt trắng nõn mềm mại, còn tốt hơn cả ta. Ta nghĩ tuổi của hắn hẳn không lớn.
Dáng người thẳng tắp?
Da thịt trắng nõn?
Khương Sơ Tầm hoài nghi nhìn về phía nàng ta:
- Ngay cả những chuyện này ngươi cũng biết?
Ý thức được mình nói lỡ miệng, gương mặt xinh đẹp của Tuyết Vân Nghê hơi đỏ lên, sợ bị Khương Sơ Tầm nhìn ra được cái gì, vội vàng giải thích:
- Ngươi đừng có nghĩ mò, lúc ta đấu với hắn đã làm vỡ nát pháp y của hắn.
- Đương nhiên...
Khương Sơ Tầm một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nàng như vậy, khiến cả người Tuyết Vân Nghê cảm thấy không được tự nhiên.
Đối diện Từ Lạc càng không được tự nhiên. Hắn rất may mắn hôm nay mình ăn mặc nghiêm ngặt. Nếu không thì lúc này nói không chừng sẽ lộ ra.
- Từ công tử.
Kiếm Linh Nhi hỏi:
- Lần này ngươi cũng tham gia đăng môn đại điển nhỉ, có nhìn thấy Vân Nghê tỷ tỷ nói ngươi hay không?
- Không rõ lắm.
Từ Lạc Hồi đáp:
- Sau khi đăng môn đại điển mở ra, ta vẫn luôn hấp thụ linh khí trên Xích Luyện sơn, rất nhiều người đều không biết bọn họ là ai, càng không quan tâm bọn họ là ai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận