Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 874 - Đến cùng là ai đang đào hố (2)



Chương 874 - Đến cùng là ai đang đào hố (2)




- Oắt con!
Âm Nha nhìn Từ Lạc chằm chằm, nghiêm túc nói:
- Đừng dùng cái đống kiến thức lịch duyệt to như hạt vừng của ngươi đi chất vấn nương nương, sự tồn tại của nương nương, không phải là điều ngươi có thể tưởng tượng được.
Từ Lạc nhìn Thiên Ma Cổ Quan trôi nổi trong Hắc Ám Thiên Hà, chỉ thấy toàn thân run rẩy, lạnh sống lưng, bất tri bất giác, âm lượng nói cũng giảm đi rất nhiều:
- Vì sao… Khi ta gặp Vô U nương nương trong mộng, hình như nàng không hề biết ta tu luyện Thiên Ma Pháp Thân, sau khi biết, còn khuyên ta từ bỏ, rốt cuộc là sao? Hai người các ngươi không âm thầm cấu kết, mưu đồ thần hồn và nhục thân của ta đấy hả?
- Cấu kết con khỉ! Đào hố ngươi? Đáng để nương nương làm thế hả? Ngươi tự tin vào bản thân thế. Nói cho ngươi hay, dù ngươi có đại đạo thiên mệnh thì nương nương cũng chẳng thèm! Mưu đồ thần hồn và nhục thân ngươi hả? Ta nhổ vào! Không tự soi lại mình đi!
- Ta nói này Tiểu Nha Tử!
Từ Lạc ảm giác nhận vạn tấn vũ nhục, không thèm nể mặt Âm Nha, xỉa lại;
- Lúc nương nương nhà ngươi ngày ngày hợp đạo với ta trong đại mộng cũng không nói ta như vậy, có muốn ta kể cho ngươi hay nương nương nhà ngươi hợp đạo với ra thế nào không?
- Ngươi!
Âm Nha chán nản, dùng một cánh chỉ Từ Lạc:
- Oắt con, ngươi cho đó là chuyện tốt hả? Nói cho ngươi hay, ngươi gặp đại hoạ rồi, cứ chờ chết đi!
- Sao vậy?
- Ngươi gặp nương nương trong mộng, chỉ là một đạo thần thức tàn niệm, nói một cách khác, chỉ có ý thức bản năng, không có kí ức của bản tôn, đây cũng là lý do nương nương không biết ngươi tu luyện Thiên Ma Pháp Thân.
Âm Nha ngó nghiêng, âm trầm nói:
- Tiểu tử ngươi có nghĩ tới, sau khi nương nương phục sinh, khôi phục kí ức, nhớ tới chuyện trong đại mộng, sẽ làm gì với ngươi không? Ngươi nghĩ nương nương cho ngươi làm tiểu bạch kiểm hả?
Nói tới đây, Âm Nha cười nói:
- Oắt con, không phải lão tổ đả kích ngươi, trong hậu cung của nương nương, có vô số tiểu bạch kiểm, mỗi kẻ đều là thiên kiêu cái thế giữa thiên địa, nhớ kỹ lời lão tổ nói, là thiên kiêu cái thế giữa thiên địa, chứ không phải ở nơi nhỏ bé rác rưởi như các ngươi đâu, ngươi chỉ là đống phân khi so với mấy kẻ đó mà thôi!
- Rốt cuộc Vô U nương nương là như nào vậy?
Từ Lạc hỏi:
- Ngươi nói nơi này của chúng ta là địa phương nhỏ rách nát, các ngươi ở thành lớn nào thế?
- Cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần biết, ngươi chỉ là giun dế trong mắt nương nương, sau khi phục sinh, khôi phục kí ức, chắc chắn không cho phép mình có quan hệ với giun dế trong mộng cảnh, giết ngươi ngay!
- Vậy nên…
Từ Lạc nhấc chân leo lên đại mộ, có lẽ vì đã dựng thành căn cơ đại đạo, uy áp đại mộ đã không còn uy hiếp quá lớn với hắn, chẳng cần phí quá nhiều sức, đã tới dưới Ma Hồn Phiên trên đỉnh, nhìn Âm Nha, nói:
- Ngươi xúi giục ta tu luyện Thiên Ma Pháp Thân là để hiến tế cho nương nương phục sinh hả?
- Chó má, để nàng phục sinh? Hừ!
Đôi mắt xanh lục của Âm Nha liếc nhìn Thiên Ma Cổ Quan, loé lên sát cơ mãnh liệt, cắn răng nghiến lợi, cúi đầu nói với Từ Lạc:
- Lão tổ hận không thể chém con quỷ này thành muôn mảnh, thiên đao vạn quả!
Vãi chưởng? Chuyện gì đây? Mới vừa rồi còn mở miệng gọi nương nương, sao giờ thành con quỷ nhỏ rồi.
Từ Lạc ngơ ngác, trong nhất thời không rõ Âm Nha có quan hệ như nào với Vô U nương nương:
- Các ngươi không phải là chủ tớ hả?
- Cái gì, chủ tớ? Oắt con, ngươi xem thường lão tổ vậy à? Ngươi cho rằng lão tổ là sủng vật con quỷ nhỏ kia nuôi?
Từ Lạc chớp chớp mắt: Chẳng lã không phải?
- Oắt con, sợ là ngươi còn chưa biết thân phận thật của lão tổ.
Từ Lạc lắc đầu.
- Nghe cho kỹ!
Âm Nha đứng trên Ma Hồn Phiên, rũ bộ lông xơ xác trên người, ngóc đầu ngạo nghễ, nhìn xuống Từ Lạc:
- Lão tổ chính là Hoang Yêu bất lão bất suy thiên ngoại, càng là Thiên Yêu Đại Thánh bất tử bất diệt, dù là Yêu Vương gặp ta cũng phải cung kính hô một tiếng Đại Thánh lão tổ!
Thiên Ngoại Hoang Yêu, Thiên Yêu Đại Thánh? Văn hoá Từ Lạc không cao, đọc sách không nhiều, chưa từng nghe quá mấy từ đó.
Hắn nghĩ, nếu là Thiên Yêu, Đại Thánh, hay là Thiên Ngoại gì đó, thế nào đi nữa, cũng không phải dạng chim hói như Âm Nha thế này.
- Ta nói này lão tổ, chém gió tí thành nghiện, ta hiểu, nhưng có phải ngươi chém hơi quá rồi không?
- Oắt con, ý gì đấy? Sao, ngươi không tin hả?
- Không phải là ta không tin, nhưng sao đang yên đang lành là Thiên Ngoại Hoang Yêu, Thiên Yêu Đại Thánh, giờ lại ở đây nhìn mộ phần của người ta, đây là việc Thiên Yêu Đại Thánh nên làm hả?
- Lão tổ ta! Ta…
Âm Nha giận không kìm được trừng mắt nhìn Thiên Ma Cổ Quan, hét:
- Tất cả là do con quỷ nhỏ âm hiểm hèn hạ vô sỉ! Nàng lừa ta, lão tổ không cẩn thận bị mắc bẫy, từ đó… Liền… Haiz.
Vốn Từ Lạc nghĩ Âm Nha và Vô U nương nương là một đôi chủ tớ, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, một người đào cho mình cái hố trong đại mộng, mưu đồ thần hồn của mình, người kia thì ở bí cảnh, xúi giục mình tu luyện Thiên Ma Pháp Thân, đợi sau khi dựng thành Thiên Ma Đại Đạo thì hiến tế, để Vô U nương nương phục sinh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận