Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 684 - Linh Lung Thần Phù (3)



Chương 684 - Linh Lung Thần Phù (3)




Dù sao thì hắn cũng không nghĩ tới Dương Nhược Lâm không chỉ hiểu thần phù, thậm chí còn có thể diễn hóa ra Linh Lung Thần Phù trong Thái Vi Bảo Phù.
- Tiểu cô nương, ngươi là con nhà ai? Vì sao ta thấy ngươi rất lạ mắt.
Dương Nhược Lâm không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Lúc này, Mộ Tiểu Tiểu đứng ra:
- Ngụy gia gia, Lâm Lâm đến từ doanh địa xa xôi. Doanh địa của bọn họ nửa năm trước gặp nạn, đã chết rất nhiều người, Lâm Lâm đào vong đến Thần Chỉ thành của chúng ta.
- Đến từ doanh địa xa xôi?
Ngụy lão viện trưởng hỏi:
- Vậy thần phù của ngươi là ai dạy?
- Ta học được từ Thần đạo tiên phong trong doanh địa!
- Thì ra là thế.
Ngụy lão viện trưởng nói:
- Ta mới vừa mới nhìn thấy lúc ngươi lĩnh ngộ Thái Vi Thần Phù Chương đã diễn hóa Linh Phù Thần Phù, từ khi bắt đầu không ổn định. Sau đó là thủ pháp ngay ngắn. Nói như vậy thì trước đây ngươi cũng không biết Linh Lung Thần Phù?
Dương Nhược Lâm gật đầu, trước đây quả thật nàng không biết cũng chưa từng nghe nói đến linh phù.
- Được!
- Rất tốt!
- Rất tốt!
Ngụy lão viện trưởng lại khen ba tiếng liền, nhìn chằm chằm Dương Nhược Lâm, hai mắt tỏa sáng, càng nhìn càng hài lòng:
- Tiểu cô nương, ngươi còn trẻ tuổi, lĩnh vực thần phù, tạo nghệ phi phàm. Lần đầu tiên quan ngộ Thái Vi Thần Phù Chương, ngươi có thể diễn hóa ra Linh Lung Thần Phù, tất nhiên là thiên tài thần phù hiếm có! Tiểu cô nương, ngươi có nguyện ý làm học sinh của ta không?
Giọng nói của Ngụy lão viện trưởng vừa dứt, toàn trường trở nên yên tĩnh.
Đám người Mộ Tiểu Tiểu càng kinh ngạc đến mức rớt cằm.
Phương Thanh Ngọc càng hâm mộ ghen tị.
Ngụy lão là ai.
Thần đạo tiên phong của Thần Chỉ thành.
Viện trưởng viện nghiên cứu.
Người đặt nền móng cho thần phù.
Nhiều năm qua, trong Thần Chỉ thành không biết có bao nhiêu tu sĩ thần phù muốn bái nhập làm môn hạ của Ngụy lão. Đáng tiếc, đến bây giờ đều bị Ngụy lão từ chối.
Ngụy lão từng biểu thị cả đời này của hắn không thu đồ đệ. Không ai nghĩ tới nhanh như vậy, Ngụy lão lại thay đổi chủ ý.
- Tiền bối, ngươi hiểu lầm, ta không phải là thiên tài.
Cùng lúc, Dương Nhược Lâm được cưng chiều mà kinh ngạc, nàng cũng dở khóc dở cười.
Nàng cũng không phải giả vờ giả vịt, mà biết rõ bản thân tuyệt đối không phải thiên tài gì.
Linh Lung Thần Phù, nàng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng sáu mươi bốn đạo thần văn của Linh Lung Thần Phù, nàng đã từng thấy qua nó trong Tam Phạt thần cung, cũng đã từng nghiên cứu.
Cho nên lần đầu tiên quan ngộ Thái Vi Thần Phù Chương mới có thể diễn hóa ra Linh Lung Thần Phù.
- Tiểu cô nương, ngươi thật sự quá khiêm tốn. Nếu ngươi không phải thiên tài, như vậy toàn bộ Thần Chỉ thành sẽ không có thiên tài nào khác.
- Ta...
Dương Nhược Lâm khóc không ra nước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
- Ai!
Trong đám người.
Từ Lạc nhìn Dương Nhược Lâm và thở dài:
- Cái này gọi là gì, vận khí của Dương Nhược Lâm này có phải quá tốt hay không. Lúc ở Thần miếu được thần nữ coi trọng. Hiện tại lại được lão viện trưởng này nhìn trúng. Nếu không phải người ngốc có ngốc phúc, ta đi đâu nói đạo lý bây giờ?
Thần Chỉ thành, Cửu Hoàn Trại.
Từ Lạc cố ý đích thân xuống bếp, bày ra một bàn thịt mỹ vị, bày tiệc chúc mừng Dương Nhược Lâm.
Đương nhiên.
Nói là mỹ vị, phần lớn đều là những thứ mua được trong thành. Sắc hương vị và đồ ăn đầy đủ. Lấy điều kiện của hắn hoàn toàn có thể chạy đến bên thế giới Tiên Ma vận chuyển một bàn mỹ vị chân chính.
Chẳng qua hắn cũng không làm như vậy.
Đầu tiên hắn là người lười.
Thứ hai, không thể có lòng hại người, không thể không đề phòng người, làm người nên làm việc cẩn thận thì hơn, khiêm tốn mới ổn thỏa.
- Tiên tử, chúc mừng ngươi, đến, ăn đi.
Từ Lạc là một người ngay thẳng, trực tiếp nhấc ly uống rượu uống cạn.
- ...
Dương Nhược Lâm rất cạn lời.
Đây không phải lần đầu tiên nàng nghe thấy Từ Lạc gọi mình là tiên tử.
Về phần sửa đổi nhiều lần, đã lười nhắc.
Mỗi lần nghe thấy đều cảm giác cực kỳ chói tai.
Hơn nữa vừa xấu hổ lại khiến cả người ta không được tự nhiên.
- Ngươi... Có thể đừng gọi ta là tiên tử không.
- Được, tiên tử.
- ...
- Ha ha ha!
Từ Lạc cười một trận, nói:
- Ta cũng cao hứng vì ngươi đấy.
- Ta vẫn chưa suy xét đến điều đó.
- Còn cần cân nhắc sao? Đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ?
- ...
Dương Nhược Lâm cầm ly rượu trong tay, cúi đầu, uống một ngụm, quả thật nàng vẫn chưa suy xét kỹ có nên đi làm học sinh của Ngụy viện trưởng hay không.
Nàng vô cùng cảm thấy hứng thú với thần phù, nếu như có thể đi theo Ngụy lão viện trưởng học tập có hệ thống, có thể bớt đi rất nhiều con đường quanh co.
Chỉ là.
Dù sao hai người cùng nhau rời khỏi miếu thần. Bọn họ lại đồng sinh cộng tử ở biên giới. Nếu bản thân mình bái nhập Ngụy lão viện trưởng, vậy Từ Lạc phải làm sao đây?
Nàng không muốn tách ra khỏi Từ Lạc.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, có lẽ quá mức khó xử, ngoài miệng lại nói không ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận