Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 142 - Đại Mộng Thần Tháp.



Chương 142 - Đại Mộng Thần Tháp.




- Không! Không! Không dám, là như vậy...
Bị ép hỏi.
Từ Lạc lúc này mới hiểu rõ về Tâm Ma Mộng Yểm, nghe nói Tâm Ma Mộng Yểm chính là bí bảo thượng cổ của Thanh Minh Tông, sau đại chiến Tiên Ma, Thanh Minh Tông vẫn lạc, Xích Luyện Tông không chỉ đoạt lấy Huyết Ma Trì của Thanh Minh Tông, đồng thời cũng đoạt lấy bí bảo thượng cổ của Tâm Ma Mộng Yểm.
Tâm Ma Mộng Yểm đúng như hắn suy đoán, chính là bí bảo luyện thần.
Thần Hợp có thể tinh thần giao hợp, vận dụng phương pháp này, tôi luyện thần thức.
Ngộ Đạo, nghe nói có thể nhập mộng ngộ đạo, điều kiện tiên quyết là, thần thức của ngươi đủ cường đại, đánh lên thần thức lạc ấn vào Mộng Yểm Thần Chung mới có thể nhập mộng ngộ đạo.
Sở dĩ mọi người đều ùa vào cánh cửa ngộ đạo, đều là thử thần thức của mình trước, có thể lưu lại dấu ấn trên thần chuông hay không, nếu như không thể lưu lại, lại nhập thần hợp môn, tôi luyện thần thức.
Về phần Chủng Ma là chuyện gì, đối phương cũng không biết.
- Giấc mộng ngộ đạo, ngộ pháp như thế nào?
- Hồi bẩm tiền bối... Vãn bối nhập nội môn cũng chỉ có bảy tám năm, bỏ qua ác mộng năm lần, lần này mới là lần thứ ba tiến vào, nhập mộng ngộ đạo vãn bối cũng biết... Chỉ là... Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Vãn bối nghe một số đạo hữu nói qua, nếu có thể lưu lại lạc ấn ở Thần Chung, thần thức sẽ phát ra hồng quang, có thể tiến vào một tòa Mộng Yểm Thần Tháp, vãn bối còn nghe nói... Nếu có thể tiến vào Mộng Yểm Thần Tháp, còn có thể... cùng nội môn một ít phu nhân, còn có nương nương ở trong mộng cảnh, thần hợp ngộ đạo...
Hóa ra là như vậy.
Mộng Yểm Thần Chung.
Mộng Yểm thần tháp...
Thần thức của Từ Lạc phát uy, trực tiếp đánh một luồng thần thức khác trong góc tan tác biến mất, nhìn thần chung tỏa ra hào quang rực rỡ, không khỏi lâm vào trầm tư.
Đột nhiên.
Sau khi một đạo thần thức tới gần thần chung, một hồi tiếng đùng đùng giòn vang, thần thức bị chấn động kịch liệt run rẩy, vặn vẹo mơ hồ, theo thần chung quang hoa nở rộ, đạo thần thức này giống như phủ lên một tầng lưu quang, thần thức nguyên bản giống như hư ảnh quỷ hồn, toàn thân nở rộ ánh sáng nhạt mờ nhạt.
- Hừ! Chẳng qua chỉ có thế!
Hiển nhiên.
Đạo thần thức này đã đánh lên dấu ấn trên thần chuông, sau đó cũng không thấy hắn có động tác gì, vậy mà trực tiếp tiến vào thần chung biến mất vô tung vô ảnh.
Cũng không lâu lắm.
Lại có một đạo thần thức ở thần chung lưu lại lạc ấn, thần thức phát sáng, ánh sáng so với đạo lúc trước sáng hơn một chút, đồng thời, tiến vào thần chung biến mất vô tung vô ảnh.
- Có chút ý tứ...
Từ Lạc chen đến bên cạnh Thần Chung, từng bước một tới gần, khi thần thức của hắn chạm vào Thần Chung, cảm giác giống như bị ngọn lửa đốt cháy, có chút nóng bỏng.
Một hồi đùng đùng giòn vang, Từ Lạc cũng lưu lại lạc ấn trên thần chung, hơn nữa, trên thần thức quang hoa, giống như hỏa diễm thiêu đốt, càng thêm tràn đầy, nói cho đúng, thần thức của hắn đã không phải quang hoa, mà là khoác lên một tầng hồng hà.
- Hồng hà! Dĩ nhiên là hồng hà!
- Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, lại có người lưu lại dấu ấn hồng hà!
- Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu! Thân khoác hồng hà, ít nhất có thể leo lên ba tầng thần tháp, nếu như vận khí tốt, nói không chừng còn có một vị nương nương ở tầng ba thần tháp chờ đạo hữu, cùng nhau nhập mộng thần hợp đây này.
- Thật sự là làm lão phu ghen tỵ quá đi mất!
Từ Lạc không để ý đến, tiến vào chuông thần, biến mất vô tung vô ảnh.
Phục hồi tinh thần lại.
Thần thức đã xuất hiện trên một cây cầu.
Có lẽ là một cây cầu.
Từ Lạc cũng không rõ ràng lắm, khắp nơi đều là một mảnh đen kịt, cảm giác như ở trong hư không mênh mông vô ngần, trên cầu còn có thể trông thấy thần thức lúc trước lưu lại dấu ấn, ở cuối cầu là một tòa tháp cao, một tòa tháp cao nhìn không thấy điểm cuối.
- Bí bảo thượng cổ... đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Kiến thức càng ngày càng nhiều, Từ Lạc cũng càng ngày càng cảm thấy mình nhỏ bé vô tri.
Loại thượng cổ bí bảo tà dị này, căn bản không biết những thượng cổ tiền bối kia làm sao mà tạo ra.
Hai đạo thần thức đi ở phía trước, đi tới phía trước tháp cao, chẳng biết tại sao, đột nhiên ngừng lại.
- Thế nào?
Từ Lạc cũng dừng bước theo, nhìn hai người chằm chằm:
- Có ý gì?
- Tiền bối chớ hiểu lầm.
Một đạo thần thức cung kính nói:
- Vãn bối không có ý khác, cung thỉnh tiền bối vào tháp trước.
Có lẽ là thần thức của Từ Lạc khoác lên người một tầng hồng hà, nên mới bị ngộ nhận là lão tiền bối Xích Luyện Tông, đạo thần thức kia cũng không dám chậm trễ chút nào, cung kính nói:
- Tiền bối, mời!
- Nhãi con còn rất hiểu chuyện.
Từ Lạc gật đầu, bộ dáng cao nhân tiền bối, nghênh ngang đi vào trong tháp.
Đi vào tầng thứ nhất của tháp cao.
Trong đại điện, một ánh sáng một tối, một âm một dương, giống như Thái Cực.
Một âm u, một cực, có ba đạo thần thức, hơn nữa ba đạo thần thức đều phát ra ánh sáng nhạt, ba đạo thần thức trông thấy một đạo thần thức khoác hồng hà đi đến, đều mừng rỡ không thôi, ngay sau đó, lại giống như sợ hãi cái gì, nhao nhao lui về phía sau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận