Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 655 - Ta là người thành thật



Chương 655 - Ta là người thành thật




- Cái gì vậy?
Từ Lạc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm to lớn.
Cự kiếm vô thanh cũng vô chiêu.
Toàn thân trắng bạc, phù văn trên thân kiếm lưu chuyển, lóe ra ánh sao rực rỡ.
- Tinh Kiếm! Đây là Tinh Kiếm!
Dương Nhược Lâm nữ nhân này quả nhiên biết bí mật của Tinh Kiếm.
Từ Lạc mơ hồ cảm thấy hối hận. Nhìn Tinh Kiếm cường đại như vậy, có thể trực tiếp đánh bại Dị Quỷ Đại Thiết. Hắn cảm thấy mất hết sức lực!
- Ngao ...
Dị Quỷ Đại Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, nổ tung, lập tức biến mất.
Điều này đồng nghĩa với... hóa thành tro bụi?
Không phải!
Tinh Kiếm lợi hại như vậy sao?
Dương Nhược Lâm ngẩng đầu, tinh kiếm hóa thành ánh sao một lần nữa tiến vào mi tâm thần tuyền.
- Tiên tử thật lợi hại!
Từ Lạc chạy qua, thuận tiện vỗ mông ngựa.
Dương Nhược Lâm cau mày, vẫn không buông lỏng cảnh giác. Cuối cùng nàng cảm thấy điều gì đó không đúng, Dị Quỷ Đại Thiết không thể dễ giết chết như vậy.
Ngao ...
Một tiếng gào rú truyền đến, Dị Quỷ Đại Thiết vốn tan rã lại xuất hiện lần nữa trong âm hồn đầy trời.
Nhìn thấy Dị Quỷ Đại Thiết biến thành tro bụi đã sống lại, Từ Lạc khiếp sợ không thôi, trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi thứ này rốt cuộc là loại tồn tại gì.
Ngao ...
Cả người Dị Quỷ Đại Thiết sau khi sống lại bốc lên lửa đen, miệng rộng như chậu máu mở ra giống như cánh cửa địa ngục to lớn, muốn nuốt sống hai người.
Từ Lạc tay mắt lanh lẹ, vươn người nhảy lên, năm ngón tay mở rộng ra, trong nháy mắt ma khí ngập trời, ngọn lửa thiêu đốt, khói đen tràn ngập, lông trắng bay bay, chưởng như thương khung, ngón tay như năm ngọn núi.
Đại Uy Vô Lượng Thiên Ma Thủ nặng nề đập xuống, tiếng nổ ầm ầm vang lên, giống như trời đất sụp đổ.
Một chưởng như thế, khí thế bàng bạc, uy vũ lại bá đạo.
Không chỉ chấn động mặt đất, mà xung quanh cũng chấn động đến mức tất cả âm hồn trên trời biến mất.
Đại Thiết Dị Quỷ sống lại cũng bị đập bay đi mất.
Dương Nhược Lâm bị một chưởng này dọa sợ không biết làm sao. Nàng biết thực lực của Từ Lạc vừa thần bí lại đáng sợ, quỷ dị chí cực, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến mức độ kinh thế hãi tục như vậy.
Đặc biệt là nhìn xung quanh trống rỗng như chân không, chỉ cảm thấy da đầu tê cứng, lại nhìn mặt đất nứt toác ra tạo ra hố sâu khe lớn, càng khiến nàng không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, Từ Lạc rốt cuộc là tồn tại gì, uy lực một chưởng vừa rồi, tại sao lại khủng bố như thế.
Phù phù ...
Âm hồn chi chít kéo theo hắc phong từ bốn phương tám hướng xông đến, dần dần lấp đầy chân không trống rỗng, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ Lạc híp mắt quét qua, phát hiện không đúng. Âm hồn từ bốn phương tám hướng xông đến vậy mà lại quỷ dị dung hợp lẫn nhau, lấy một loại tốc độ khó tin biến hóa. Trong lúc đó, gió đen hóa thành ngọn lửa đen xì đốt cháy hừng hực, âm hồn đầy trời đều đang dung hợp.
- Lại tới?
Lần này Từ Lạc thật sự kinh ngạc:
- Thứ này không giết chết được?
- Trước tiên rời đi!
Dương Nhược Lâm không lập tức giải thích, xoay người bỏ chạy.
Từ Lạc cũng không ra tay nữa, chạy theo.
Đối mặt với một loại quỷ quái giết không chết, không đi, chẳng lẽ ở lại ăn tiệc hay sao?
- Không phải ngươi nói thứ này chỉ là Âm Quỷ biến dị hay sao?
- Thật sự là Âm Quỷ biến dị.
- Vậy vì sao lại giết không chết.
- Có lẽ vì biến dị nên mới... giết không chết được.
...
Từ Lạc không lời nào để nói.
- Chính xác mà nói, không phải giết không chết mà là thể lượng của Dị Quỷ Đại Thiết thật sự quá lớn, giống như âm hồn. Người bình thường cho dù sức mạnh lớn hơn nữa cũng chỉ có thể đánh tan, căn bản giết không chết. Đối với Âm Linh, tu sĩ Thần đạo bình thường cũng không thể hoàn toàn giết chết.
Dương Nhược Lâm vừa chạy vừa giải thích:
- Dị Quỷ Đại Thiết cũng không chỉ là Âm Quỷ biến dị, mà là cắn nuốt vô số âm hồn, âm linh, bao gồm Âm Quỷ. Cho nên vóc dáng của nó cực kỳ to lớn, không phải tu sĩ Thần đạo chúng ta có thể đối phó.
Từ Lạc giữ thái độ hoài nghi:
- Thật sự không có cách gì khác?
- Quỷ tiên sinh nói, nếu như gặp phải Dị Quỷ Đại Thiết cách tốt nhất chính là chạy trốn. Nếu thật sự không cách nào trốn, thì chỉ có thể vây khốn nó, dùng thần văn thánh trận vây khốn. Ngoài ra còn có một cách khác dụ nó ra đi xa, dẫn tới một nơi không có âm hồn, khiến Dị Quỷ không cách nào nuốt chửng cũng không thể tẩm bổ, sau đó nghĩ cách tiêu hao nó đến chết.
Từ Lạc không nói tiếp, nhíu mày trầm tư.
Đối phương nói đúng, hắn đã quên mất tế ra trận kỳ thử xem.
Hắn suy nghĩ, nếu như tế ra trận kỳ, cho dù không thể giết Dị Quỷ Đại Thiết, vây khốn tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chẳng qua.
Điều trị này vốn không có tác dụng.
Quan trọng nhất là.
Nơi đây âm hồn nhiều như biển lớn, làm thế nào đi ra ngoài còn không biết, đừng nói ra ngoài. Hiện tại ngay cả trở về như thế nào cũng đã quên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận