Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 651 - Chuyến đi biên giới (2)



Chương 651 - Chuyến đi biên giới (2)




Đối với Từ Lạc mà nói.
Căn bản không tồn tại.
Cho dù là Âm Thần hay thần tuyền, hoặc là thần lực. Ở hai địa giới, hắn xưng là thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Nói về thân thể, Thiên Ma Pháp Thân, ai mà không phục?
Thần lực không đủ, dùng pháp lực thay, không đủ pháp lực, u hồn đầy trời lúc nào cũng được bồi bổ, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chủ yếu thu thập một tài nguyên cố định, tuần hoàn vĩnh viễn, tự cấp tự túc, tận thế cũng không ảnh hưởng đến hắn.
- Trời ơi!
Từ Lạc bay lên cao, suy nghĩ xem chung quanh có gì.
Điều khiến hắn không thể tin nổi là, hắn không ngừng dò xét các nơi, mật độ âm hồn không những không thưa thớt, ngược lại càng thêm nồng đậm.
- Đây là tình huống gì?
Trong suy nghĩ của hắn, cho dù thật sự có phế tích sụp đổ của thế giới Thần đạo, cũng chỉ có thể sụp xuống phía dưới thôi? Những âm hồn này cũng không thể chồng lên cao như vậy?
Nhưng.
Sự thật còn quỷ dị hơn so với trong tưởng tượng.
Âm hồn đầy trời giống như vô hạn, không có điểm cuối.
Lộp bộp.
Tâm thần Từ Lạc trầm xuống, không tiếp tục đi lên.
Không phải hắn không muốn mà là cảm thấy sợ hãi.
Sợ không phải là âm hồn đầy trời mà là một uy áp kinh khủng.
Đúng vậy.
Uy áp.
Trên không của thế giới tận thế bao phủ một cỗ uy áp cực kỳ đáng sợ.
Đây là sau khi hắn tu ra Âm Thần mới phát hiện. Chỉ cần bay đến một điểm giới hạn trên bầu trời là có thể cảm nhận được uy áp đáng sợ kia. Thứ này vừa không nhìn thấy cũng không sờ được. Thậm chí ngay cả thần thức cũng không tra xét ra, nhưng bản thân lại cảm nhận rõ ràng.
Hắn từng thử xem có thể chịu đựng được uy áp này không.
Kết quả là không thể nào.
Có thể gánh chịu đựng nhưng không quá lâu.
Âm Thần căn bản không chịu nổi.
Cảm giác kia giống như trên vai bị một ngọn núi lớn đè nặng, càng lên cao thì ngọn núi càng nặng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Từ Lạc thử nghiệm, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Trở lại phía dưới.
Dương Nhược Lâm quan tâm hỏi:
- Không có việc gì chứ?
- Không.
Từ Lạc móc ra một ấm trà ngon uống một ngụm, hỏi:
- Trên trời mang theo một cỗ uy áp, ngươi biết hay không?
- Biết, ngươi sao vậy?
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Có lúc nào?
- Lúc tận thế xuất hiện đã có...
Dương Nhược Lâm ngẩng đầu nhìn mặt trời âm u màu xanh trên trời cao nói:
- Có người nói uy áp đến từ mặt trời tăm tối, cũng có người nói... Uy áp có thể đến từ ngôi mộ thần bí phía chân trời, còn có người nói có thể nó đến từ những nơi phía tây chân trời, phế tích Thần đạo. Cụ thể xảy ra chuyện gì thì ta không rõ.
- Chẳng lẽ ngươi không hỏi thần nữ hay sao?
- Không có.
- Được rồi.
Nghỉ ngơi một lát, hai người tiếp tục lên đường.
Lúc đầu, âm hồn chỉ hình thành âm phong, chỉ là kết đội. Thế nhưng sau đó dần dần xâm nhập, âm hồn đã có mặt khắp nơi, theo gió đen gào thét không ngừng đi khắp nơi. Không giống sương mù dày đặc nữa. Càng như rơi vào trong trong biển dữ dội, âm u mà tối đen, xen lẫn tiếng gào chói tai, giống như xông vào tầng tầng lớp lớp quỷ dị.
Tần Diệu Đông nói biên giới rất nguy hiểm, ban đầu Từ Lạc còn chưa có khái niệm gì.
Hiện tại ít nhiều gì cũng có chút hiểu rõ.
Không nói những thứ khác, chỉ xông vào trong âm hồn đầy trời này, đừng nói là tu sĩ Thần đạo bình thường. Cho dù là Sơn Quân đã tu ra Âm Thần như Tần Diệu Đông, sau khi tiến vào, một khi thần tuyền khô cạn, chỉ sợ cũng chỉ có con đường chết.
Huống chi nơi này cũng không chỉ có âm hồn, còn có lượng lớn âm linh.
Những âm linh này thiên biến vạn hóa, vặn vẹo mơ hồ, hình thù kỳ quái phát ra tiếng gào u ám chói tai, thực sự khiến da đầu người ta tê cứng.
- Nếu đã có âm linh, như vậy hẳn cũng nên có Âm Quỷ chứ?
Từ Lạc hỏi một câu, Dương Nhược Lâm gật đầu:
- Có, rất nhiều... Nhưng mà, nguy hiểm nhất không phải Âm Quỷ.
- Sao?
- Ta nghe Quỷ tiên sinh nói, có Dị Quỷ Đại Thiết thường xuất hiện ở đây.
- Dị Quỷ Đại Thiết?
Từ Lạc nhíu mày:
- Đó là thứ gì?
- Một loại Âm Quỷ tà dị, cực kỳ khủng bố.
Từ Lạc lần đầu tiên nghe thấy sự tồn tại của Âm Quỷ dị chủng, nghe lời Dương Nhược Lâm nói. Thứ này không phải khủng bố bình thường, nó nuốt sống Âm Thần, nuốt sống Âm Quỷ. Âm linh chỉ có thể nhét kẽ răng. Âm hồn thậm chí còn không được gọi là thịt muỗi. Bất kể là Sơn Quân hay Quỷ Quân, thấy nó đều đi đường vòng, chạy chậm, sẽ bị nó nuốt sống ngay tại chỗ.
- Sao ta chưa từng thấy loại Dị Quỷ này?
- Ngươi từng thấy con hổ rời khỏi rừng rậm hay không? Đối với Âm Quỷ, tất cả đều là rừng rậm của chúng nó. Bởi vì có âm hồn, âm linh vô hạn vô tận và Âm Quỷ, chỉ có khi U Nguyệt xuất hiện, Dị Quỷ thỉnh thoảng mới đi ra ngoài dạo chơi.
- ...
Từ Lạc không gặp qua Dị Quỷ, cũng không thể tưởng tượng ra đây là một loại tồn tại như thế nào, hắn hỏi:
- Rốt Dị Quỷ xuất hiện như thế nào, có khác gì Âm Quỷ?
- Nói như thế nào…



Bạn cần đăng nhập để bình luận