Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 544 - Trư Bát Giới



Chương 544 - Trư Bát Giới




Cũng không phải hắn không muốn mang vào.
Mà là mặc kệ trận kỳ hay là bạch cốt đại kiếm đều cần pháp lực mới có thể vận hành.
Pháp lực và thần lực là hai khái niệm khác nhau.
Căn bản không có tác dụng, dẫn vào cũng không phát huy được uy lực.
Lỡ như trong Cự Môn tinh cung thật sự có cao nhân Thần đạo, hắn dựa vào Âm Thần của mình, không biết có phải đối thủ của người ta hay không.
Rất nhanh.
Hai người đi tới trước một cánh cửa đá.
Dương Nhược Lâm kéo Từ Lạc lại, tạo ra tư thế nói nhỏ, chỉ vào cửa đá, ý bảo âm thanh truyền ra từ bên trong.
Từ Lạc gật đầu, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định vào trong xem.
Cửa đá hư ảo, Âm Thần của hai người hóa thành một lớp sương mù, thông qua kẹt cửa lặng lẽ vô thanh vô tức đi vào.
Sau đó...
Thấy một người.
Chính xác mà nói là một bóng người.
Không!
Không phải một bóng người.
Mà là Trư Đầu Nhân.
Đây thật sự là Trư Đầu Nhân, sinh vật hình người mọc ra đầu heo, cao lớn vạm vỡ, mặc một bộ áo bào đen, mở lồng ngực tròn trịa, trong tay còn cầm một câu đinh ba.
Bát Giới?
Trư Bát Giới?
Từ Lạc ngây người.
Hình người trước mặt, quả thực giống như đúc Trư Bát Giới trong Tây Du Ký.
Ngươi nghĩ cái gì vậy?
Chẳng lẽ thế giới Thần đạo này cũng có Tây Du Ký?
Hay là nói...
Thế giới Thần đạo chính là một thế giới thần thoại?
Thần thoại chiếu vào hiện thực?
Hay mình đã tiến vào Tây Du Ký?
Tam quan của Từ Lạc lại vỡ nát lần nữa.
Đột nhiên!
Trư Bát Giới dùng đinh ba trong tay đào bới trong đống rác tìm thức ăn, giống như phát hiện được gì đó, xoay người nhìn. Khi hắn ta nhìn thấy Âm Thần của hai người Dương Nhược Lâm, lập tức sợ hãi.
- Các ngươi...
Trư Bát Giới nhìn rất hoảng sợ, không ngừng lùi về phía sau, giọng nói hơi cứng nhắc:
- Các ngươi... Là người là quỷ, không đúng! Các ngươi... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là cao thủ Thần đạo còn sót lại trong Cự Môn tinh cung? Thần đạo tiền bối? Trời ạ!
Hả?
Cái quái gì thế?
Trong lúc nhất thời, Từ Lạc ngơ ngác!
Vốn dĩ hắn nghĩ Trư Bát Giới này là hạng cao thủ Thần đạo còn sót lại trong Cự Môn tinh cung.
Chưa từng nghĩ đối phương lại xem bọn họ thành tiền bối Thần đạo của Cự Môn tinh cung.
Ngay khi hắn đang nghi hoặc, vèo một cái đã biến mất.
Trư Bát Giới hóa thành một làn sợi khói nhanh chóng chạy trốn, hắn còn gào to:
- Trưởng lão cứu mạng! Cứu mạng! Có tiền bối Thần đạo còn sót lại trong Cự Môn tinh cung!
Lần này.
Hai người đều ý thức được, Trư Bát Giới tuyệt đối không phải là tiền bối Thần đạo còn sót lại trong tinh cung.
- Hắn là ai?
Từ Lạc hỏi một câu.
Dương Nhược Lâm lắc đầu, nàng cũng không rõ.
- Trư Bát Giới này xem ra giống như chúng ta, đều là Âm Thần. Nếu như hắn không phải cao thủ Thần đạo trong Cự Môn tinh cung, chẳng lẽ cũng là người bên chúng ta?
Dương Nhược Lâm nhíu mày thật sâu nói:
- Nếu như người này cũng là thế giới chúng ta, rất có khả năng cũng mở thần môn tiến vào.
- Hai đại Thần miếu Thương châu và Vân Châu, ngoại trừ ngươi còn có ai có bản lĩnh có thể mở thần môn?
Dương Nhược Lâm lắc đầu, theo nàng biết vốn không có, Âm Thần của Thần miếu cũng chỉ có mấy người như vậy, hơn nữa đều biết gốc biết rễ.
Huống hồ.
Cho dù thật sự có người có bản lĩnh mở môn cũng chỉ có thể mở cửa bên phía Thần miếu Vân Châu. Bọn họ chờ đợi U Nguyệt xuất hiện, chuyện này không thể nào giấu giếm được.
- Đi! Đuổi theo xem thử hơn nữa.
Từ Lạc không suy nghĩ nhiều, lập tức truy kích.
...
...
- Cầm di cứu mạng!
Trư Bát Giới hóa thành sương mù chạy như điên trong cung điện khổng lồ, vừa chạy vừa hét lớn:
- Cầm di, nơi này có... Có tiền bối Thần đạo còn sót lại trong Cự Môn tinh cung! Cứu mạng!
Dù sao cũng là một đại sảnh trống rỗng.
Trong sảnh, một vị Âm Thần Sơn Quân đang bấm tay kết quyết, diễn hóa thần văn.
Âm Thần này giống như hư ảnh, bộ dáng giống như diệu phụ phong vận vẫn còn.
Nghe thấy tiếng kêu gọi, diệu phụ tức giận nói:
- Tiểu bàn tử, ngươi có thôi đi không, đã trưởng thành, còn thích chơi trò đùa quái đản.
- Thật! Là thật! Cầm di, ta không lừa ngươi, nơi này thật sự có tiền bối Thần đạo! Thật sự có!
Trư Bát Giới sợ đến mức phát khóc:
- Chúng đến! Bọn chúng đến!
Hả?
Diệu phụ được gọi là Cầm di cảm thấy chuyện gì đó không đúng bèn chăm chú nhìn lại, phát hiện hai luồng Âm Thần bay về phía trước với thế sét đánh không kịp bưng tai. Gần như trong chớp mắt đã ra ngoài cửa đại sảnh.
Làm sao có thể!
Cầm di thật sự bị dọa sợ, chẳng lẽ là cao thủ Thần đạo còn sót lại?
Không!
Không phải không có khả năng!
Chỉ liếc mắt.
Cầm di liền kết luận, hai đạo Âm Thần này không thể nào là tiền bối Thần đạo còn sót lại trong Cự Môn tinh cung.
Nàng thận trọng tế ra một thanh trường kiếm có ánh sáng lung linh, gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
Cùng lúc đó.
Từ Lạc cũng đang đánh giá bọn họ.
Đột nhiên có cảm ứng được ý niệm Dương Nhược Lâm truyền đến:
- Nơi này chính là mái vòm của Cự Môn tinh cung!



Bạn cần đăng nhập để bình luận