Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 67 - Nghịch đồ! Quỳ xuống tạ tội! (2)



Chương 67 - Nghịch đồ! Quỳ xuống tạ tội! (2)




Oành!
Một cước đạp hai đầu gối Phạm Trường Hoa quỳ xuống đất, lo lắng hắn nói thêm lời mạo phạm, Hồng lão càng một chưởng chụp lên đỉnh đầu, chấn cho Phạm Trường Hoa miệng mũi phun máu.
- Từ, Từ tiên sinh, tiểu đồ tuổi nhỏ vô tri, vô ý mạo phạm, xin... Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng, không nên chấp nhặt với hắn. Ta, ta cũng quỳ xuống cầu xin ngài.
Vừa nói, Hồng lão vừa quỳ xuống đất.
Hắn vừa quỳ xuống, toàn bộ doanh địa lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người cũng quỳ, một người tính một người, đều trợn mắt há hốc mồm, đám người Tần Cương, Phương Đào giống như gặp quỷ, khiếp sợ không thôi.
Hồng lão là ai.
Sau khi thế giới tận thế, hắn được cao nhân Thần Miếu truyền đạo, nhóm tu sĩ siêu phàm đầu tiên tu luyện ra thần lực, hơn hai mươi năm trước, từng tổ kiến đội tuần tra siêu phàm thanh lý âm hồn khắp nơi, ở trú quân gần nơi đều có uy vọng rất cao.
Người của đội hộ vệ thần thánh ở Tí Hộ Sở, có lẽ không để những người khác vào trong mắt, nhưng đối với Hồng lão vẫn kiêng kị ba phần.
Không chỉ bởi vì Hồng lão đã từng cứu mạng của trung đội trưởng Tần Cương, đồng thời một ít đại nhân vật ở Tí Hộ Sở cũng đều là chiến hữu siêu phàm của Hồng lão.
Hiện tại.
Hồng lão quỳ xuống, hơn nữa đối tượng quỳ lại là một người trẻ tuổi chừng hai mươi.
Tại sao?
Chẳng lẽ bởi vì đồ đệ Phạm Trường Hoa của hắn mở miệng mạo phạm Quỷ Kiến Sầu Từ Lạc?
Cho dù là như vậy, với thân phận địa vị của Hồng lão, cũng không cần quỳ xuống bồi tội chứ?
Nhìn chung toàn bộ doanh địa, đều bị Hồng lão quỳ xuống một cái, ngạc nhiên kinh hãi không thôi, ai cũng không biết nguyên nhân, càng không biết tại sao.
Chỉ có Ngu Yến Thanh biết, Hồng lão vì sao quỳ xuống.
Bởi vì hôm qua, nàng và Hồng lão đều tận mắt nhìn thấy Từ Lạc tồn tại là kinh khủng bực nào, kinh khủng gọi hắn là ác ma đến từ địa ngục cũng không quá đáng, thậm chí, nếu như Từ Lạc dưới cơn giận dữ, hắn giết sạch người trong doanh địa Thanh Phong Cương sạch, nàng cũng không cảm thấy có bất kỳ ngoài ý muốn gì.
Nghĩ đến.
Hồng lão cũng có lo lắng này, cho nên tự mình quỳ xuống, không phải cầu tình vì đồ đệ Phạm Trường Hoa, mà là không muốn bởi vì chuyện này mạo phạm Từ Lạc.
- Ta nói Hồng lão, không cần thiết như vậy chứ?
Từ Lạc cau mày, cũng bị hành động khó hiểu này của Hồng lão làm cho hoảng sợ.
- Tiểu đồ tuổi nhỏ vô tri, nói lời mạo phạm, xin... Xin Từ tiên sinh trách phạt.
Từ Lạc lắc đầu, liếc nhìn Phạm Trường Hoa đang quỳ trên mặt đất bị Hồng lão đánh một chưởng làm hôn mê, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trách phạt?
Con mẹ nó, hắn sắp bị ngươi đánh chết rồi, ta còn trách phạt cái lông!
Vả lại, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này, không đến mức chứ?
Nhìn Hồng lão khúm núm quỳ trên mặt đất, lúc này Từ Lạc mới ý thức được, ngày hôm qua nhất thời cao hứng, chơi vật sắm vai cao nhân, hóa thân thành ma đầu tà ác, vốn chỉ muốn đùa giỡn Hồng lão một chút, hù dọa mà thôi.
Hiện tại xem ra, trò đùa này có chút lớn, nhìn điệu bộ của Hồng lão đã xem mình trở thành ác ma thị sát thành tính.
Thật ra thì.
Dưới tình huống bình thường, Từ Lạc cho rằng mình vẫn là một người tốt, ít nhất sẽ không động một chút là giết cả nhà người ta, đương nhiên, nếu tình huống không bình thường lại là một chuyện khác, điểm mấu chốt đạo đức của hắn không phải ổn định như vậy, sẽ căn cứ vào những người khác nhau, những chuyện khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, nhảy lên nhảy xuống.
- Được rồi, đứng lên đi.
Từ Lạc miễn cưỡng nói thêm lời vô nghĩa, bởi vì hiện tại trong tay có một chuyện khiến hắn có chút phiền muộn.
Bánh xe mô tô đã lắp xong, tất cả linh kiện cũng lắp lại, vấn đề là, nhiều ra ba con ốc vít, không biết xuất hiện từ đâu.
Nổ máy, lên ga.
Sau khi xoay tròn thì hắn đã biến mất, hơn nữa, điều làm hắn ngạc nhiên chính là âm thanh kỳ lạ thật sự biến mất.
Nhìn ba ốc vít trong tay, Từ Lạc trăm mối không hiểu.
Lúc này.
Đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, hắn giương mắt nhìn xung quanh, lông mày hơi nhíu lại, nói:
- Hắc phong đang ép tới, có thể Âm Linh đã quét sạch hồn triều đánh tới!
Nghe thấy hai chữ Âm Linh, mọi người trong doanh trại lập tức như bị sét đánh, ai nấy hoảng sợ không thôi, dồn dập nhìn sang nhưng không thấy gì.
Âm Linh đâu?
Đâu nhỉ?
Tần Cương, Phương Đào và một đám vệ đội Thần Thánh không nhìn thấy, Hồng lão cũng không có.
Ngay khi mọi người còn đang mờ mịt nghi hoặc, bỗng phát hiện âm hồn rậm rạp chằng chịt ở phía xa thổi quét từng trận hắc phong, giống như một cơn thủy triều mãnh liệt dâng trào ập tới.
Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu
Hắc phong bay đầy trời, xé rách mặt đất, cát bụi cuốn khắp nơi, như mây đen áp cảnh, nơi nó đi qua, không còn một ngọn cỏ, sát khí âm trầm cuồn cuộn phô thiên cái địa cuốn tới, khiến mọi người trong doanh địa có cảm giác hít thở không thông.



Bạn cần đăng nhập để bình luận