Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 652 - Chuyến đi biên giới (3)



Chương 652 - Chuyến đi biên giới (3)




Trong lúc nhất thời Dương Nhược Lâm không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ một lát mới nói:
- Theo hiểu biết của ta, bình thường sau khi âm linh tiến hóa thành Âm Quỷ, tâm trí đều sẽ từ từ mở ra, ý thức của bản thân cũng sẽ ngày càng thành thục, không bắt giết bắt sống nữa. Mà giống như tất cả Nhân tộc, bắt đầu tu luyện dần bước lên con đường Thần đạo.
- Đại đa số Âm Quỷ trưởng thành đều như vậy. Nhưng cũng có ngoại lệ. Trong quá trình tiến hóa sẽ có ngoại lệ và bắt đầu biến dị. Sau khi biến dị, tâm trí Âm Quỷ vặn vẹo, cũng điên cuồng, cái gì cũng ăn. Khi cắn nuốt ngày càng nhiều sinh vật âm linh, Dị Quỷ cũng trở nên hung hãn hơn trước.
Dương Nhược Lâm lắc đầu, có chút khó xử nói:
- Ta cũng chỉ biết như thế, tình huống thực tế như thế nào, ta cũng không rõ lắm.
- Dị Quỷ? Âm Quỷ biến dị?
Từ Lạc xoa cằm suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Nghe giống như kẻ điên bị bệnh tâm thần trong Âm Quỷ!
Phù phù ...
Bóng đen đầy trời không ngừng nhắc lên cuồng phong, giống như tiếng gào thét nuốt hết tất cả.
Tình hình này thậm chí còn không kém gì lúc U Nguyệt xuất thế.
Khiến da đầu người ta tê dại, cũng có loại cảm giác hít thở không thông mãnh liệt.
- Ngươi...
Dương Nhược Lâm chợt hiểu ra, trên người khoác một tầng ánh sáng nhàn nhạt, thần hồng lưu chuyển bao phủ, khiến ngàn vạn âm hồn không cách nào tới gần, nàng cảm thấy kinh ngạc chính là, trên người Từ Lạc không có hào quang, thần hồng chưa mở cũng không thấy thần hồng hộ thể.
Nhưng.
Vô số âm hồn đếm không hết, không biết bao nhiêu, lúc tới gần Từ Lạc đều lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng, như trâu đất xuống biển.
Tại sao lại như vậy?
Dương Nhược Lâm không thể hiểu được, lặng lẽ quan sát, càng quan sát quan sát càng cảm thấy sởn gai ốc.
Đúng vậy.
Tóc gáy dựng lên.
Bởi vì nàng phát hiện âm hồn đầy trời căn bản không biến mất mà là bị hấp thu. Nàng nhìn rõ ràng lỗ chân lông trên người Từ Lạc giống như một sợi dây thừng bốc cháy. Lúc âm hồn đến gần, giống như bị kéo vào bên trong cơ thể.
Một màn như thế khiến Dương Nhược Lâm cảm thấy toàn thân khó chịu, nổi da gà.
Thật sự quá dọa người.
Cả người Từ Lạc như xuất hiện tia lửa nhỏ bé, hai tay, hai chân, miệng mũi, bao gồm gương mặt đẹp trai không chút tỳ vết kia đều xuất hiện những vòng xoáy lửa. Ngay cả trong hai mắt cũng không ngoại lệ.
- Ngươi... Đây là... thủ đoạn gì? Ngươi... đang hấp thu những âm hồn này?
- Đúng vậy.
Từ Lạc cũng không che giấu, thành thật gật đầu thừa nhận, trước kia lén lút hấp thu là vì lo lắng bị người ta chụp mũ tà ma ngoại đạo. Hiện tại tu vi đã cao, thực lực mạnh, hắn bắt đầu phiêu. Không cần nói bị chụp cái mũ tà ma ngoại đạo, cho dù hắn là tà ma chân chính cũng không ai dám nói cái gì.
Đương nhiên.
Hấp thu thì hấp thu.
Lời này rất khó nghe trong thế giới tận thế, cho nên hắn phải cải chính:
- Đây không phải hấp thu, ta đang trừ ma vệ đạo, cũng có thể gọi là biến âm hồn thành sinh lực của mình, vì dân trừ hại, tranh thủ một tia sáng cho thế giới âm u này.
...
Dương Nhược Lâm khẽ mấp máy miệng nhỏ, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì.
Nàng vốn không cảm thấy Từ Lạc là người vĩ đại như vậy.
Nhưng nếu nói Từ Lạc không phải đang trừ ma vệ đạo, thật sự nàng không nghĩ ra được, một người bình thường hấp thu những âm hồn này làm gì.
Đây chính là âm hồn!
Ai sẽ hấp thu những thứ này?
Không hiểu.
Dương Nhược Lâm cũng rất biết điều, nhưng không truy hỏi.
Đó chính là nguyên nhân khiến hai người tiếp tục duy trì quan hệ với nhau.
Từ Lạc đi một đường hút một đường, mở ra tất cả khiếu huyệt toàn thân, hút vào rất thoải mái, đây là bữa tiệc buffet vô hạn, ăn mãi không chán.
- Khá lắm!
Hắn đi sâu vào trong.
Từ Lạc nhìn thấy từng cây cối hình thù kỳ quái, còn có từng phiến phế tích. Còn nhớ rõ lúc Liêm Trinh tinh cung hiện thế, Thần miếu Thương Châu cũng có cảnh tượng như vậy. Bất kể là hoa cỏ cây cối hay núi nơn công trình, bao gồm các loại sinh linh đều tổ hợp lại giống như bức tranh trừu tượng.
- Xem ra biên giới này đúng là phế tích sụp đổ của thế giới Thần đạo.
Từ Lạc tế ra thần thức, vừa đi vừa dò xét, tìm xem thế giới Thần đạo có bảo bối gì hay không.
Đáng tiếc là.
Phế tích thật sự là phế tích.
Ngoại trừ một vùng phế tích hỗn loạn, hắn ta cũng không phát hiện thứ tốt.
Không biết có bị người ta nhanh chân đến trước hay không.
- Ừm?
Trong lúc mơ hồ.
Giống như nghe thấy một giọng nói kỳ quái.
Giọng nói vô cùng kỳ lạ.
Giống như tiếng gào thét đến từ biển sâu, truyền vào trong tai, khiến người ta cảm thấy có phần không thích hợp.
- Âm thanh gì đây... Nghe tà dị như vậy?
- Không tốt!
Dương Nhược Lâm cũng nghe thấy âm thanh này, sắc mặt lập tức thay đổi, nói:
- Đây là âm thanh thần tru! Ngươi cố thủ tâm thần!
- Đây là thần gào?



Bạn cần đăng nhập để bình luận