Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 668 - Thế giới bên ngoài



Chương 668 - Thế giới bên ngoài




Thần Phật Ma, cả ba cùng tu.
Phía Đông không sáng, phía Tây sẽ sáng.
Sẽ có một bên tỏa sáng.
Cho dù con đường Ma đạo này đi không được, sau này cũng có thể đi Thần đạo.
Từ Lạc và Dương Nhược Lâm ở trong Tam Phạt thần cung gần nửa năm.
Hơn nửa năm qua, Từ Lạc thành công dung nhập truyền thừa Tam Phạt vào Âm Thần, mà Dương Nhược Lâm cũng đã nghiên cứu bảy tám phần bức bích họa trong Tam Phạt thần cung.
Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ đương nhiên không tránh được trải qua những chuyện kia. Dù sao cho dù là Từ Lạc hay Dương Nhược Lâm đều là phàm nhân thế tục, theo như nhu cầu, tự nhiên nước chảy thành sông.
Thời gian tiếp xúc với Từ Lạc càng dài, Dương Nhược Lâm càng cảm thấy sự tồn tại của Từ Lạc là không thể tin được, vô cùng thần bí.
Ví dụ như Từ Lạc thường xuyên biến ảo, biến ra đủ loại đồ vật kỳ kỳ quái quái.
Lại ví dụ như đan dược của Từ Lạc, không biết tới từ nơi nào. Sau khi dùng, không những có thể giải quyết vấn đề ấm no, ngay cả tinh khí thần ngày càng tốt hơn, kể cả làn da trên người dường như cũng trắng nõn hơn so với trước kia.
Nàng hỏi Từ Lạc.
Từ Lạc nói, những bản lĩnh này của hắn đều học từ một vị lão đạo sĩ.
Dương Nhược Lâm không có hoài nghi, thậm chí còn tin tưởng không nghi ngờ.
Bởi vì thủ đoạn của Từ Lạc vốn không thuộc về lĩnh vực của văn minh Thần đạo.
Rời khỏi Tam Phạt thần cung, bên ngoài vẫn là âm hồn đầy trời như trước, quấn lấy hắc phong tùy ý gào thét, từng luồng thần quang vặn vẹo lay động giữa không trung.
Trước đó vài ngày, Từ Lạc không có việc gì, phá hư không ít thần quang. Hắn dự định xem bên trong những mảnh vỡ không gian này còn có thứ gì đó trong thế giới Thần đạo rơi ra hay không.
Đừng nói.
Đúng là không ít.
Đáng tiếc, đại đa số mọi thứ đều không có giá trị khảo cổ gì.
Biên giới rất lớn, xa xa vượt qua tưởng tượng, không biết khi nào mới có thể đi ra.
- Có chuyện ta vẫn muốn hỏi mấy câu.
Trên đường đi tìm đường ra, dường như nhớ tới việc gì đó, Từ Lạc hỏi:
- Liêm Trinh thần cung, Cự Môn thần cung, bao gồm Tam Phạt thần cung. Vì sao tất cả đều trống rỗng, không có người của thế giới Thần đạo nào. Cho dù chết hết, ít nhất cũng sẽ lưu lại thi cốt chứ? Sao một bộ xương cốt đều không nhìn thấy?
- Thế giới Thần đạo không có ai.
- ????
Từ Lạc nhíu mày, nhìn Dương Nhược Lâm khó hiểu hỏi:
- Có ý gì? Không có ai? Sao, đều là linh hồn?
- Bọn họ gọi là linh thể.
Cho dù Từ Lạc đã sớm đoán được đáp án này, vẫn cảm thấy khó tin:
- Nếu là linh thể, vậy bọn họ sinh sôi như thế nào? Hay là nói giữa linh thể cũng giống nhân loại, thông qua... giao phối sinh ra đời sau?
- ...
Có lẽ là không nghĩ tới Từ Lạc suy nghĩ vấn đề từ góc độ này. Dương Nhược Lâm hơi ngượng ngùng, lắc đầu, ra hiệu cho mình cũng không hiểu.
Một lát sau, dường như nàng nhớ ra gì đó, lại nói:
- Ta luôn cảm thấy những thần thoại trước đây có thể là thật.
- Thần thoại gì?
- Chính là sau khi người chết, thần hồn sẽ tiến vào Âm gian.
- Có ý gì?
Từ Lạc nghĩ nghĩ, trong lòng lộp bộp:
- Ý ngươi là... Thế giới Thần đạo, chính là Âm gian?
- Ta cũng chỉ đoán thôi.
- ...
Âm gian?
Thế giới Thần đạo?
Con mẹ nó...
Nhìn âm hồn đầy trời, chân trời phía Đông có một thần mộ bí ẩn, còn có từng tòa thần bia, bàn thờ, bao gồm một số thần linh quỷ dị cùng với ánh mặt trời treo lơ lửng trên trời.
Nói thật.
Thật đúng là Âm gian.
- Thế giới Thần đạo và thế giới này là cùng thế không cùng giới, có thể thế giới Thần đạo chính là Âm gian, cũng có thể là Thiên Đình. Trước đây ta không chắc chắn lắm. Hiện tại càng ngày càng cảm thấy thế giới Thần đạo tồn tại có liên hệ nào đó với thế giới chúng ta. Thậm chí... Âm Thần của thế giới Thần đạo còn bước vào thế giới của chúng ta.
Thật tốt.
Những lời Dương Nhược Lâm nói thực sự khiến Từ Lạc cảm thấy kinh ngạc. Lấy hiểu biết của hắn với Dương Nhược Lâm, cô nương này vốn không phải người ăn nói lung tung. Nếu như nàng nói như vậy nhất định biết cái gì đó, hỏi:
- Thần nữ nói cho ngươi?
- Không! Ta chưa nói cho Thần Nữ biết chuyện này. Ta đã thông qua một ít bức bích họa thần văn suy đoán. Mặc kệ là Liêm Trinh thần cung hay là Cự Môn thần cung, bao gồm Tam Phạt thần cung, bức bích họa bên trong đều từng nhắc tới một khái niệm.
- Khái niệm gì?
- Hạ phàm!
- Hạ phàm?
Từ Lạc ngạc nhiên:
- Hạ phàm?
Dương Nhược Lâm khẽ lắc đầu:
- Ta cũng không rõ lắm, rốt cuộc hạ phàm trong bức họa là chỉ cái gì, ngoài ra trong bức họa còn nhắc tới khái niệm hiển linh.
- Hạ phàm hiển linh?
Trước đây khi ở Lam Tinh, Từ Lạc là một người kiên định theo thuyết vô thần, chưa bao giờ tin quỷ thần. Mặc dù đã từng nghe qua rất nhiều chuyện tà dị, chính hắn cũng tự mình trải qua một số chuyện không thể dùng khoa học giải thích. Nhưng cuối cùng hắn nhận định hầu hết những thứ này đều là phong kiến mê tín.



Bạn cần đăng nhập để bình luận