Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 670 - Thế giới bên ngoài(3)



Chương 670 - Thế giới bên ngoài(3)




Ánh sáng vừa mảnh vừa dài, lấp lánh, giống như một ánh sáng thần thánh.
- Cuối cùng cũng thoát ra...
Lúc này, tâm tình Dương Nhược Lâm phức tạp không gì sánh được.
Có kích động có hưng phấn, có truy đuổi cũng có thất lạc.
Nàng sinh ra trong thế giới tận thế, từ nhỏ đã sống ở Thần miếu Thương Châu. Đời này chưa từng rời đi, càng không biết thế giới bên ngoài biến thành dáng vẻ gì.
Nhiều năm như vậy, nàng đã từng nghe nói chuyện nhiều nhất chính là cuộc sống hạnh phúc của nhân loại trước tận thế.
Lúc đó đó mặt trời mọc ở hướng đông lặn ở hướng tây. Mọi người sẽ nghỉ ngơi chơi đùa, nghe ca khúc. Khi rảnh rỗi có thể lái xe hơi đi du lịch bên ngoài, xem khắp trăm núi ngàn sông, ăn nhiều món ngon, du ngoạn khắp các nơi trên thế giới.
Rất nhiều thời điểm.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, không biết bên ngoài có phải thế giới tận thế không, cũng có lẽ Nhân tộc đã trùng kiến văn minh?
Dương Nhược Lâm thật sự ước mơ như vậy.
Cho đến khi nhìn thấy ánh mặt trời quen thuộc, thế giới âm u quen thuộc, hắc phong quen thuộc, âm hồn quen thuộc.
Hy vọng trong lòng nàng đã sụp đổ.
Rốt cục nàng cũng ý thức được sự thật tàn khốc.
Đó chính là dưới ánh mặt trời u ám đã không còn bất kỳ ánh sáng nào nữa, chỉ có một phương thế giới tận thế mà thôi.
Điều duy nhất đáng giá ăn mừng chính là.
Từ khi xuất hiện ở nơi này, nàng có thể xem thế giới tận thế khác bên ngoài, có lẽ có thể hiểu biết thêm càng nhiều về thế giới Thần đạo.
Đây... có lẽ là an ủi duy nhất.
Nàng là như thế.
Từ Lạc cũng giống như vậy.
Bởi vì bản thân hắn ta vốn là người trước tận thế.
Cũng không phải hắn không luyến tiếc cuộc sống trước kia, nói thật lòng, thỉnh thoảng hắn cũng luyến tiếc cuộc sống khổ cực mà vui vẻ trước khi tận thế.
Đáng tiếc là.
Lúc trước khi tận thế xảy ra, hắn tận mắt nhìn thấy, cho nên trước nay hắn chưa từng ôm hy vọng gì.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Dương Nhược Lâm, hơn nửa năm tiếp xúc, Từ Lạc biết cô nương này vẫn luôn khát khao xã hội văn minh hiện đại hóa bên ngoài, vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi một câu:
- Đi thôi, trời vẫn luôn tối... Ông trời đã chết mấy chục năm rồi... Cuộc đời dài đằng đẵng, chúng ta phải nhìn về phía trước, đừng mong ánh sáng lại chiếu sáng thế giới tăm tối này.
Thế giới bên ngoài dường như cũng không khác gì Thương Châu và Vân Châu.
Cũng là hắc phong cuốn âm hồn gào thét bay qua.
Trên đường phố tràn đầy xe hơi rỉ sét, phế tích nhà lâu bao quanh, rác rưởi chất thành đống và dây leo bò khắp nơi.
So với Vân Châu, hoàn cảnh nơi này tương đối quỷ dị.
Bên Vân Châu, âm hồn không nhiều, cũng tương đối rải rác.
Bên bên này đều là một ổ
Đúng vậy.
Giống như tổ ong vò vẽ, âm hồn kết thành nhóm tụ tập cùng một chỗ.
Càng kỳ quái hơn là trong thành thị hoang vắng này có không ít những hố sâu phế tích to lớn, bên trong phế tích lộn xộn lung tung. Đồ vật nghiêng trái ngã phải, giống như loại công trình xây dựng và cây cỏ cố gắng khâu lại với nhau. Vừa nhìn đã biết là thế giới Thần đạo sụp đổ tạo thành. Điều kỳ quái là cũng không thấy di tích văn minh của thế giới Thần đạo.
- Lúc tận thế xuất hiện, hẳn nơi này có rất nhiều vết nứt không gian của thế giới Thần đạo. Giống như những thần quang chúng ta gặp phải có mặt ở tất cả mọi nơi.
Dương Nhược Lâm suy đoán nói:
- Có thể theo thời gian chuyển dời, không gian nứt vỡ, tạo thành không gian vặn vẹo. Tất cả mọi thứ bị không gian chen lấn biến thành như vậy.
- Nếu như là vết nứt không gian thì nó hơi nhiều.
Từ Lạc bay lên trời, quan sát xuống dưới, nơi đây có không ít hố to, nhìn không khác gì miệng hó chi chít trên mặt trăng.
Một đường đi tới.
Trên đường gặp phải một chút Âm Quỷ.
Dần dần Từ Lạc phát hiện ra một quy luật.
Phàm là nơi âm hồn tụ tập, bên trong nhất định có Âm Quỷ chúa tể. Hơn nữa tâm trí những Âm Quỷ này vẫn chưa khai hóa, ngoại trừ hung ác ra, bọn chúng vẫn chưa tu luyện Thần đạo.
Hả?
Đột nhiên.
Từ Lạc phát hiện ra điều gì.
Đầu ngẩng lên, chỉ thấy trên không trung hơn hai mươi đạo quang hoa, cứ như sao băng bay về bên này.
Tốc độ rất nhanh.
Ngày càng gần.
Là người.
Là một nhóm hơn hai mươi người.
Có nam có nữ, mỗi người đều có thần tuyền lưu chuyển, khoác một tầng thần hồng chói mắt, tay cầm ngọc kiếm, chân đạp ngọc toa, uy phong lẫm liệt, khí thế phi phàm.
Âm Thần!
Thuần một sắc đều là cao thủ Âm Thần!
Hơn hai mươi vị!
Trong lòng Từ Lạc khiếp sợ không thôi. Địa giới Vân Châu, Thương Châu cộng lại cũng không có hơn mười vị Âm Thần Sơn Quân. Hiện tại tùy tiện lại đụng phải nhiều Âm Thần Sơn Quân như vậy? Văn minh Thần đạo ở nơi này phát triển như vậy sao?
Keng keng keng keng keng keng keng keng keng
Giữa không trung, một nhóm hơn hai mươi vị Âm Thần Sơn Quân không biết có phải phát hiện ra Từ Lạc hay không, một vị nam tử cầm đầu, mi tâm thần tuyền bạch quang lấp lánh, diễn hóa ra một cột sáng chiếu về phía hai người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận