Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 885: Trúng tà (2)

Chương 885: Trúng tà (2)Chương 885: Trúng tà (2)
Chương 885: Trúng tà (2)
Từ đây, hai chữ tiên lộ, hoàn toàn trở thành truyền thuyết hư ảo.
Cho đến ngày nay, chớ nói tới phi thăng thành tiên, dù là Nguyên Anh cũng trở thành ngọn núi cao mà vô số thiên kiêu kỳ tài ngưỡng mộ. Đương đại không có đến một người Nguyên Anh, ngay cả Kim Đan cũng lác đác.
Do thời Thượng Cổ cách đây đã quá lâu, không còn ai biết đến cùng khi đó phát sinh chuyện đáng sợ đến bực nào.
Từ Lạc cũng không biết, nhưng giờ hắn không có tâm tư để ý tới mấy chuyện đó. Không biết vì sao, sau khi dò xét Bàn Long Lĩnh, luôn mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh cô quái kỳ lạ.
Loại âm thanh kia giống với tiếng có người dùng dùi đục đá, đứt quãng, lúc có lúc không.
- Đây là sao? Hay bị ảo thanh rồi?
Mới đầu Từ Lạc nghĩ là do tâm thần mệt mỏi nên xuất hiện di chứng gì đó. Nhưng nghỉ ngơi hai ngày, tâm thần đã khôi phục lại, tinh thần cũng khá on, tiếng đục đá chăng những không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn.
- Ta chỉ hiểu kỳ, dò xét Bàn Long Lĩnh một chút thôi, có cần phải khổ thế này không?
Ngày thứ ba, tiếng đục đá càng lớn hơn, rất khó chịu, nghe kĩ không phải là đục đá, mà giống như có người đục trong đầu mình, Từ Lạc bị tra tân đau đến không muốn sống.
- Vãi chưởng! Ta... Trúng tà hả?
Ngày thứ tư, tỉnh thần Từ Lạc không ồn, đầu đau muốn nứt, bị tra tấn chết đi sông lại.
- Ta sai rồi! Long ca, ta không cô ý quấy ray ngươi! Ne tình vãn bối trẻ người non dạ, không biết trời cao đất rộng, khoan dung cho lần này thôi được không?
- Long ca, long đại gia, long tổ tông, cho con đường sống đi mài
Từ Lạc hối hận, biết sai thật rồi. Từ khi tu hành đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện tà dị như vậy, không chỉ biết sai, trong lòng còn thấy hoảng sợ.
Đề bày tỏ thành ý, hắn còn tìm một chỗ riêng biệt, dập đầu ba cái với Bàn Long Lĩnh, để bieu đạt sự áy náy, hi vọng Bàn Long Lĩnh sẽ tha cho sự mạo phạm của mình.
Đáng tiếc, không có tác dụng! Tiếng đục đá to và vang hơn một chút, đầu Từ Lạc lại đau hơn một bậc. Hắn sắp điên rồi.
Ngày thứ năm, hắn không nhịn được nữa, bắt đầu tìm kiếm nguồn âm thanh. Tìm cả một ngày, dù không thấy, nhưng xác nhận được một chuyện, tiếng đục đá không phải là do di chứng tâm thần, khả năng trúng tà không cao, hắn hoài nghi có người có ý trừng phạt mình.
Tìm dần xuống dưới Bàn Long Lĩnh, tiếng đó càng thêm rõ.
Ngày thứ sáu, thứ bảy... Bàn Long Lĩnh rất dài, phảng phất như vô cùng vô tận, Từ Lạc cứ thể đi tìm. Tới ngày thứ tám, âm thanh trở nên cực rõ, như ở bên tal.
- Hin là gần đây!
Từ Lạc không biết nơi này là ở đâu, hiện tại hắn cũng không quan tâm, chỉ muốn tìm được nguồn gốc âm thanh trong đâu, xem đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Dưới chân núi là một vùng phế tích, khắp nơi đều là bột đá. Cạch cạch! Tiếng đục đá gân trong gang tắc, Từ Lạc cân thận tìm kiếm trong phê tích.
Rất nhanh, hin thấy một tượng đá to lớn, mặt mũi dữ tợn, thân to như núi, giống với Quỷ Thân.
Đi tiếp một đường, từng tượng đá xuất hiện, mỗi tượng đều vô cùng to lớn, diện mục dữ tợn, như ma quỷ.
Cạch! Tiếng đục đá lại vang lên, Từ Lạc có thê cảm giác được, âm thanh rất gần, ngay bên tai. Hắn ngửa đầu nhìn quanh, bỗng thấy một lão đầu râu tóc bạc trắng, mặc áo bào tro, tay cầm dùi, tay câm búa, đục đá ngay trên núi.
Cạch cạch cạch! Lão giả đục một cái, đầu Từ Lạc lại đau một lần, hắn biết mình tìm được rồi, không nói hai lời, quỳ thăng xuống:
- Tiền bối, vãn bối biết sai rồi.
Từ Lạc không biết lão giả râu bạc là ai, có thân phận gì, tại sao lại đục đá ở đây, nhưng hắn biết, sau khi dò xét Bàn Long Lĩnh, tiếng đục đá bắt đầu quanh quân trong đầu, chắc chắn không phải là trùng hợp, hắn không dám thất lễ, vội cung kính bồi tội.
- Nhiều năm như vậy, có vô số tu sĩ dò xét Bàn Long Lĩnh...
Lão giả râu bạc không nhìn Từ Lạc, vẫn gõ búa, đục đá, khi mở miệng, giọng nói già nua thong thả truyền đến.
- Phân lớn không dò xét được, chỉ có một phân hỏi có thê dò được hung thần Bàn Long Lĩnh.
Cạch cạch! Lão giả râu bạc đập búa hai Cải, nói tiếp:
- Người có thể tiếp nhận lôi cấm, thân thức không tiêu tan, đã là vạn người mới có một, thụ được long ngâm chi nộ, tâm thần không vỡ, thần hồn bát diệt, lại càng không có mây.
Cạch! Lão giả đục tảng đá, dừng chút, nói tiếp một câu:
- Người trẻ tuổi, thần thức của ngươi rất cường đại...
Quả nhiên, lão giả này biết mình dò xét Bàn Long Lĩnh. Từ Lạc vội chắp tay giải thích:
- Văn bồi gặp được chút kỳ ngộ, được cao nhân chỉ dạy, nên thần thức khác với người thường.
- Ngươi ÿ vào thần thức mình khác với người thường, hoành hành khắp nơi, muốn làm gì thì làm sao?
- Tiền bối chớ hiểu lầm, vãn bối không có ý mạo phạm, chỉ là...
Từ Lạc vội nói:
- Văn bối nghe rất nhiều người nói, ít năm trước, hoang nguyên rung chuyên có thê là do long khí đã hao hết, văn bối lo yêu ma quỷ quái trong Trọc Linh Vân Hà vượt qua Bàn Long Lĩnh, nên... Mới cả gan tế thần thức, dò xét Bàn Long Lĩnh, vãn bối không có ý mạo phạm đâu, chỉ muốn xem có phải như mọi người nói không thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận