Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 459 - Kết giới thần bí (2)



Chương 459 - Kết giới thần bí (2)




Lúc đầu hắn còn cảm khái việc tu hành không dễ dàng, thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối cho những tu sĩ đồng đạo đã chết. Dù sao cũng không nghĩ đến mình lại rơi vào kết giới bí ẩn.
- Ôi! Đang... Đang yên đang lành chạy đến Lão Kim Câu làm cái gì!
- Sớm biết cái nơi rách nát này nguy hiểm như vậy, ta nên thành thật thật sống tạm là được!
- Mặc dù ở Lão Hòe Lĩnh, Tam Kim Trân Bảo kiếm chậm một chút. Chỉ cần sống tạm vài năm, thậm chí mười mấy năm, sớm muộn gì cũng có thể luyện thành Thiên Ma Pháp Thân, đúc thành căn cơ đại đạo!
- Nếu cho ta một cơ hội nữa, có đánh chết cũng không tới Lão Kim Câu!
Có nếu như không?
Đáp án là khẳng định.
Không có nếu như.
Nhân sinh, xưa nay đều không có hối hận.
Từ Lạc tế ra hồn đỉnh, hấp thụ âm nguyên, khôi phục pháp lực, ổn định tâm trạng, dự định tiếp tục thăm dò tìm kiếm lối ra.
- Nếu như ông trời cho ta ra ngoài lần nữa, sau này sẽ thành thật học hành, không bao giờ ra ngoài nữa!
Đột nhiên!
Một tiếng nổ lớn truyền đến, trong lòng Từ Lạc khẽ động, lập tức nhìn qua, phát hiện xa xa có sự thay đổi, kim quang lấp lánh, còn có huyết hỏa thiêu đốt.
Là cái gì?
Từ Lạc áp chế lòng nghi ngờ của bản thân, thận trọng đi qua dò xét.
Không bao lâu.
Trong lúc mơ hồ, ở phía xa xa nhìn thấy một ngọn núi.
Không!
Không phải một ngọn núi.
Mà là một thân cây.
Một gốc cây cao như ngọn núi, lớn như vậy!
Cây lớn cực kỳ cổ xưa, không có lá cây, chỉ có từng cành cây to dọa người, cành cây quấn quanh vặn vẹo.
Từ Lạc đã làm người hai đời, đây là lần đầu nhìn thấy cây đại thụ còn hùng vĩ hơn núi non.
- Tiếng nổ lớn vừa rồi phát ra từ bên trong cây đại thụ này?
Từ Lạc đi qua mới ý thức được cây đại thụ này thật sự không phải lớn bình thường, còn lớn hơn so với lúc nhìn từ xa. Đứng dưới cây đại thụ này, hắn cảm giác mình giống như một con kiến nhỏ bé.
Phát hiện trên cây đại thụ có rất nhiều hốc cây khô, do dự một lát, quyết định đi vào nhìn xem.
- Thật tốt!
Vừa mới đi vào.
Lập tức Từ Lạc cảm nhận được một cỗ linh khí tinh thuần nồng đậm đập vào mặt, khiến hắn bất ngờ chính là bên ngoài cây đại thụ đã sớm mục nát, bên trong lại tràn đầy sinh cơ, mọc thành bụi cỏ.
- Tiểu Kim Nhân!
Đột nhiên.
Từ Lạc thấy một gốc cây mọc ra từ vách cây.
Điều khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là Tiểu Kim Nhân này rất lớn, giống như một cây bổng chùy, còn hiện ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
- Bổng Chùy!
- Hoàng Kim Đại Bổng Chùy!
Hắn còn nhớ rõ ràng, Bất Tứ hòa thượng nói, bên trong lão lâm khắp nơi đều là Tiểu Kim Nhân. Chẳng qua Tiểu Kim Nhân ở bên trong này bình thường, bên trong lão lâm thật sự hiếm có chính là loại Hoàng Kim Đại Bổng Chùy mọc trên gốc đại thụ này, đây mới là báu vật thiên địa chân chính.
- Đây là cái gì, đại nạn không chết tất có hậu phúc?
Từ Lạc kéo Tiểu Kim Nhân to bằng chày gỗ xuống, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhanh chóng bỏ vào túi tiếp tục tra xét.
Trong suy nghĩ của hắn, vừa tiến vào hốc cây đã tìm được một cây Hoàng Kim Đại Bổng Chùy, nói không chừng bên trong còn có càng nhiều hơn nữa.
Quả nhiên.
Rất nhanh lại tìm được một gốc.
Cũng là cây gậy phát ra ánh sáng vàng.
- Phát tài rồi!
- Lần này đúng là phát tài rồi!
- Hắc hắc hắc!
Cái gì kết giới bí ẩn.
Nếu có thể ra ngoài, hắn nhất định phải sống tạm trong Lão Hòe Lĩnh mười năm.
Hắn sẽ không chạy loạn khắp nơi!
Lúc này đây, tất cả hối hận đều tan thành mây khói, đặc biệt là khi Từ Lạc tìm được năm sáu cây Hoàng Kim Đại Bổng Chùy, không cần nói dù không tìm được đường ra, hiện tại cho dù có người kéo hắn ra ngoài, hắn cũng không muốn đi ra ngoài.
Cây thứ bảy.
Cây thứ tám!!
Từ Lạc cười không khép miệng lại được, trong lòng lại càng vui vẻ như nở hoa.
Đúng lúc này.
Hắn phát hiện ra có điều bất thường.
Dường như có khí tức khác lạ.
Cẩn thận cảm nhận.
Thật tốt!
Không ngờ lại là khí tức của tu sĩ!
Hơn nữa.
Còn không chỉ một người.
Vèo một cái chớp mắt.
Một bóng người xông đến trước mặt hắn.
Đó là một nữ tử.
Áo trắng như tuyết, mái tóc dài như mực.
Nữ tử xinh đẹp thanh nhã, đẹp như tiên nữ, khí chất siêu phàm.
Là Tuyết Vân Nghê?
Khoảnh khắc nhìn thấy Tuyết Vân Nghê, Từ Lạc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Kinh ngạc là không nghĩ tới trong kết giới thần bí lại gặp được một người quen cũ, còn tính là quen thuộc rất mạnh.
Vui là Tuyết Vân Nghê xuất hiện, có nghĩa là, không chỉ một mình hắn tiến vào kết giới thần bí. Hắn không biết cách rời đi cũng không có nghĩa là Tuyết Vân Nghê không biết. Huống chi cho dù thật sự không ra được thì ít nhất cũng có bạn nói chuyện, không đến nỗi cô độc.
Huống chi.
Xuất hiện không chỉ có Tuyết Vân Nghê.
Ngay sau đó, Kiếm Thập Thất, Hoa Nam Đình cũng đuổi theo.
Ba người bọn họ không biết Từ Lạc, càng không biết thân phận của hắn, Tuyết Vân Nghê hơi cau mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi:
- Ngươi là ai?



Bạn cần đăng nhập để bình luận