Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 63 - Kiệt kiệt kiêt --- Khu ma nhân đến từ địa ngục. (2)



Chương 63 - Kiệt kiệt kiêt --- Khu ma nhân đến từ địa ngục. (2)




Từ Lạc lắc mình nhoáng một cái, pháp lực hùng hậu tinh thuần trong cơ thể cuồn cuộn bộc phát, quanh thân lóe ra hắc ám quang hoa, quang hoa giống như hắc hỏa thiêu đốt hừng hực, một cỗ uy thế bàng bạc, phô thiên cái địa cuốn tới, ép tới hai người Hồng lão, Ngu Yến Thanh mặt xám như tro tàn.
- Keng...
Khóe miệng Từ Lạc cười lạnh, thất khiếu bốc lên khói đen, cả người bọc một tầng hắc ám quang hoa, giống như ác ma đi ra từ địa ngục, càng phát ra tiếng cười quỷ dị làm da đầu người tê dại. Khi hắn đi qua, uy áp khổng lồ, giống như thủy triều cuồn cuộn ép Hồng lão không thở nổi, phù phù một tiếng, rốt cuộc chịu không nổi, trực tiếp co quắp ngồi trên mặt đất, Ngu Yến Thanh càng dán chặt vào vách tường, hô hấp dồn dập, nàng hoảng sợ phát hiện mình ngay cả động đậy cũng không được.
- Keng...
Từ Lạc nhìn Hồng lão đang ngồi bệt dưới đất, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, trầm giọng hỏi:
- Như thế nào? Nhân loại! Bây giờ ngươi còn có hoài nghi gì không?
Hồng lão lắc mạnh đầu.
Hoài nghi?
Nào dám chứ?
Nào còn lá gan này!
Đợi đã!
Nhân loại?
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là người? Hay là quỷ?
- Ha ha ha!
Theo một trận cười to, khói đen trong thất khiếu dần dần dập tắt, hắc ám quang hoa trên người cũng theo đó không thấy, ngay cả uy thế đáng sợ vừa rồi cũng không hiểu thấu biến mất vô tung vô ảnh.
- Đương nhiên ta là người.
Trong phòng, tất cả khôi phục như lúc ban đầu, giống như chưa bao giờ phát sinh bất kỳ biến hóa nào, kể cả Từ Lạc cũng không ngoại lệ, hắn cởi hắc bào, chỉ mặc một bộ T - shirt màu trắng, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, giống như một sinh viên đại học tuổi thanh xuân.
- Lão tiên sinh, không dọa ngươi chứ, ta chỉ đùa thôi, đừng để ý.
Từ Lạc đỡ Hồng lão đứng lên, mỉm cười xin lỗi. Ngu Yến Thanh ở bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Lạc. Bất kể thế nào nàng cũng không thể nào liên hệ được nam hài nhìn trắng trẻo trước mắt, cùng với gia hỏa tay xé âm hồn kia, thất khiếu sinh khói, giống như ác ma đến từ địa ngục.
Chênh lệch quá lớn, thậm chí còn khiến nàng có cảm giác hoài nghi nhân sinh.
Rời khỏi phòng ốc.
Hồng lão vẫn còn có chút kinh hồn chưa định, liên tục hít sâu vài hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
- Yến Thanh, hắn... Hắn rốt cuộc là ai? Có lẽ ta... nên hỏi, hắn rốt cuộc có phải là người hay không?
Ngu Yến Thanh há miệng, muốn nói lại thôi, nếu như có thể, nàng cũng muốn biết đáp án của vấn đề này.
Không biết có phải bởi vì vừa rồi bị kinh hãi quá lớn hay không, Hồng lão có chút đi không nổi, chân như nhũn ra, ngồi ở bên cạnh, nỉ non nói:
- Lão phu sau khi biết thế giới tận thế, nhất định có tồn tại siêu phàm mà chúng ta không thể lý giải, thế nhưng... Hắn... sự hiện hữu của hắn cũng quá... đáng sợ!
Đáng sợ sao?
Thực đáng sợ!
Vừa rồi thời điểm đối mặt Từ Lạc, Hồng lão lần đầu tiên cảm giác mình nhỏ bé như con kiến, chỉ cần đối phương nguyện ý, tùy tiện có thể bóp chết mình.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt, nhắm mắt lại, cho đến hiện tại nhớ tới, nội tâm vẫn không ngừng run rẩy.
Bên cạnh, Ngu Yến Thanh cũng cúi đầu, trầm mặc không nói.
Nàng đã gặp Từ Lạc hai lần khu ma, chính là bởi vì gặp qua hai lần, cho nên nàng vẫn cảm thấy Từ Lạc không giống khu ma nhân đứng đắn.
Cho đến hôm nay, cho đến giờ phút này, nàng mới ý thức được sự tồn tại của Từ Lạc, đã không phải là vấn đề đứng đắn hay không đứng đắn nữa.
Khu ma nhân?
Khu ma nhân nào lại đáng sợ hơn ác ma?
- Yến Thanh, nếu không... Ngươi đi hỏi Từ tiên sinh xem còn cần gì không?
- Hắn nói cái gì cũng không cần.
- Hắn... Dù sao cũng phải cần chút gì chứ? Ngươi... Đi hỏi một chút có người nào hầu hạ hay không?
Ngu Yến Thanh nhíu chặt lông mày, khó có thể tin nhìn chằm chằm Hồng lão. Nàng thật không ngờ Hồng lão đức cao vọng trọng lại nói ra lời này.
- Ta... Ai... Ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải là vì nịnh bợ hắn.
Hồng lão khóc không ra nước mắt, lắc đầu:
- Chỉ là... khiến cho tồn tại đáng sợ không thể lý giải này, giúp chúng ta trừ ma, nếu như... hắn cái gì cũng không cần, trong lòng ta bất an, sợ hãi...
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Từ Lạc vừa mới thức dậy, rửa mặt một phen, rời phòng ốc, đứng ở cửa, duỗi lưng mệt mỏi.
- Mặt trời hôm nay... không tệ lắm.
Ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng mờ ảo trên bầu trời, Từ Lạc cảm thấy toàn thân thoải mái.
Nhắc tới cũng kỳ.
Không biết có phải bởi vì mình thu nạp đại lượng âm hồn tinh hoa hay không, cũng có thể là thích ứng hoàn cảnh âm trầm của tận thế, ánh sáng u ám minh nhật nở rộ, để cho hắn từ lúc mới bắt đầu còn mâu thuẫn, dần dần cảm thấy thứ đồ chơi này rất thoải mái, không giống ánh mặt trời nóng bỏng, ánh sáng minh nhật chiếu lên người, có loại cảm giác rất âm nhu, còn có vài phần mát mẻ.
- Từ đại ca, huynh dậy đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận