Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 572 - Kiệt kiệt kiệt, ta là ăn bám



Chương 572 - Kiệt kiệt kiệt, ta là ăn bám




Sao có thể như thế!
Khương Sơ Tầm không cách nào hiểu nổi.
Bạch Cốt phu nhân cũng không thể hiểu nổi.
- Chết tiệt! Ngươi... Sao ngươi lại...
Tuyết Vân Nghê càng đánh càng khiếp sợ, càng đánh càng khó có thể tin.
Lúc mới bắt đầu, đầu óc đều bị báo thù rửa hận che mờ tâm trí, đánh tới hiện tại, thần thức hóa thân dần dần yếu ớt. Rốt cục nàng cũng bình tĩnh lại.
Không tiếp tục ra tay nữa.
Một là tinh thần đã cạn kiệt.
Thần thức hóa thân đã mơ hồ.
Thứ hai.
Càng đánh càng xấu hổ!
Bản thân nàng liều mạng ra tay, Từ Lạc đứng im cũng không nhúc nhích. Cảm giác này... Làm cho Tuyết Vân Nghê cảm thấy mình giống thằng hề.
- Ngươi... Ngươi...
Tuyết Vân tràn đầy kinh ngạc, sợ hãi chỉ vào Từ Lạc, giống như nhìn thấy quỷ thần:
- Sao ngươi lại mạnh như vậy?
- Ngươi đoán xem?
Từ Lạc khẽ cười, hắn nhìn Tuyết Vân Nghê đang không biết xảy ra chuyện gì. Khi nàng phản ứng lại, nàng phát hiện thần thức hóa thân của mình đã bị Từ Lạc ôm vào trong ngực.
- Ngươi... Ta... làm sao có thể... Ta...
Tuyết Vân Nghê kinh hãi thất sắc, cố gắng giãy giụa thoát ra nhưng lại vô dụng, mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào, cuối cùng vẫn không cách nào chạy thoát khỏi ma trảo của Từ Lạc.
- Khặc khặc khặc! Tiên tử...
Khóe miệng Từ Lạc nhếch môi cười nghiền ngẫm, lại không có ý tốt, một tay ôm eo Tuyết Vân Nghê, một tay trượt tới trượt lui trên dáng người uyển chuyển của Tuyết Vân Nghê, càng phát ra nụ cười dâm đãng:
- Có muốn ấm áp như trước hay không?
- A...
Tuyết Vân Nghê sợ hãi thét lên chói tai, cảm giác thần thức hóa thân truyền đến dị dạng. Bụp, thần thức hóa thân của nàng bỗng tan biến như bọt biển, rời khỏi giấc mộng.
- Ồ! Chạy thật nhanh!
Từ Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Vốn dĩ còn muốn nhân cơ hội này chà đạp Tuyết Vân Nghê. Nhưng không ngờ tiểu nha đầu lại trực tiếp sợ hãi chạy mất.
- Nhưng mà... Đi có hai người một lớn một nhỏ.
Từ Lạc xoay người lại cười tủm tỉm nhìn Bạch Cốt phu nhân và Khương Sơ Tầm:
- Hai vị tiên tử tỷ tỷ, ý các ngươi thế nào? Có muốn ôn lại chuyện cũ hay không?
Cho dù là Bạch Cốt phu nhân hay Khương Sơ Tầm. Hai người đều im lặng, mở to đôi mắt đẹp, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Từ Lạc.
Trước đây, ấn tượng của Từ Lạc cho bọn họ vẫn luôn là trắng nõn, thẹn thùng, không giỏi nói chuyện, văn tĩnh giống như một vị thiếu nam ngây thơ.
Cho đến ngày nay Khương Sơ Tầm vẫn còn nhớ rõ lúc đùa giỡn Từ Lạc tại Tiên Nghệ tiểu trấn, lập tức đỏ mặt.
Bạch Cốt phu nhân cũng nhớ rõ lúc trước khi còn ở Bạch Cốt Phong, Từ Lạc còn không dám nhìn mình một cái.
Hiện giờ vẻ ngoài trông có vẻ vô hại phúc hậu đã thay thế bằng tà mị.
Những thứ quỷ dị này làm cho các nàng cảm thấy cực kỳ lạ lẫm.
Tà mị lạnh lẽo thậm chí còn khiến các nàng có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Đúng.
Lần đầu tiên Bạch Cốt phu nhân nhìn thấy Từ Lạc, cũng biết tiểu gia hỏa thành thật không có khả năng sống sót tại ngoại môn Xích Luyện Tông. Nàng cũng biết Từ Lạc chỉ có bộ dạng hiền lành vô hại mà thôi.
Nhưng.
Cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến bộ mặt thật của Từ Lạc lại khác biệt lớn như vậy.
- Hảo đệ đệ!
Bạch Cốt phu nhân không còn vẻ quyến rũ động lòng như vừa rồi, trở nên cực kỳ nghiêm túc, nàng nhìn chằm chằm Từ Lạc, trầm giọng nói:
- Hôm nay, ngươi thật sự khiến cho tỷ tỷ mở rộng tầm mắt một lần!
- Ha ha!
Bạch Cốt phu nhân không hiểu sao lại cười.
- Lúc trước ở trong Huyết Nguyên điện Thanh Minh tông, ngươi đánh một bạch cốt phân thân của ta bị thương, cướp đi Âm Huyết nguyên của ta. Sau đó ngươi còn giả vờ giả vịt ấm áp với ta. Vậy mà ta lại ngu ngốc dẫn ngươi đi tìm Đãng Ma Huyết Kinh!
- Ở trong đại mộng, rõ ràng ngươi biết là ta, sau khi đi ra còn lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta.
- Còn ta... Bị ngươi đùa giỡn như vậy, không chỉ cho nhiều tài nguyên, thậm chí còn dự định...
- Ngươi thật sự là đệ đệ tốt của ta.
- A!
Nói xong.
Bạch Cốt phu nhân lại cười một tiếng.
Tiếng cười rất lạnh.
Như đang tự giễu.
Chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Từ Lạc, càng thêm lạnh như băng:
- Được! Được! Được! Không hổ là nam nhân mà tỷ tỷ vừa ý, quả nhiên tuyệt vời! Tỷ tỷ không nhìn lầm ngươi!
Tiếng nói xoay chuyển.
Giọng nói của Bạch Cốt phu nhân bỗng nhiên trở nên lạnh như băng:
- Thiếu niên! Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai!
- Ăn mềm cơm.
Nghe vậy, Bạch Cốt phu nhân lập tức bị tức cười, nàng ta không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Từ Lạc.
- Phu nhân, ta thật tò mò, ngươi làm thế nào cách không kéo ta vào mộng cảnh?
- Ngươi đoán xem?
Đoán?
Từ Lạc không đoán được.
Đột nhiên.
Mộng cảnh lại vặn vẹo.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, lắc đầu, cười nói:
- Nếu phu nhân muốn căn cứ theo thần thức tìm kiếm vị trí của ta. Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm chút sức lực đi. Nếu ta dám đến đương nhiên có cách rời đi.
- Đúng vậy? Tỷ tỷ muốn nhìn xem, sao ngươi có thể rời khỏi mộng cảnh!



Bạn cần đăng nhập để bình luận