Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 671 - Thần Chỉ thành



Chương 671 - Thần Chỉ thành




Bị chùm sáng do thần tuyền của đối phương diễn hóa ra bao phủ, Từ Lạc không né tránh, sau khi cảm ứng lập tức biết đây là một luồng lực lượng tinh thần. Nhưng cũng không có uy lực gì đáng nói, càng giống một loại chùm sáng dò xét hơn.
Ngay sau đó một nhóm hơn hai mươi người lập tức đáp xuống.
Từ Lạc híp mắt nhìn, mặc dù đối phương thuần một sắc đều là tu sĩ tu ra Âm Thần, tu vi cũng không cao, đại bộ phận đều là tu ra Âm Thần không lâu, thần lực cũng bình thường.
Hơn nữa, từ thần hồng trên người những người này, lực lượng tinh thần một người còn mập hơn một người.
Vừa không tinh thuần, cũng không hùng hậu.
Còn kém xa so với Âm Thần Sơn Quân của Thần miếu, mang lại cho người ta cảm giác giống như gặm đan dược trong giới tu hành.
Ngược lại có ba người, bất kể tu vi hay thần lực đều tương đối hùng hậu.
Một vị trong đó giữ lại mặt đầy râu, nam tử trung niên thân hình khôi ngô, mới vừa rồi, chính là hắn phát ra chùm sáng thần lực.
Một vị nam tử trẻ tuổi khác, khí vũ hiên ngang, thân mặc một bộ phong y tu thân, anh tuấn cao ngất, phong độ nhẹ nhàng.
Còn có một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một áo màu đỏ, phía dưới mặc quần jean, dáng người kiêu ngạo đẹp đẽ.
Cùng lúc Từ Lạc quan sát bọn họ, đối phương cũng đang quan sát hai người bọn họ.
Dương Nhược Lâm thân hình cao gầy, trên người mặc một bộ thanh sam, hạ thân mặc váy mặt ngựa màu đen, cộng thêm mỹ mạo dịu dàng động lòng người, thực sự thu hút ánh mắt không ít người.
Từ Lạc mặc một bộ quần áo trắng, mái tóc dài như mực tự nhiên rủ xuống sau người. Trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn treo một nụ cười như gió xuân, khí chất siêu phàm thoát tục, có vẻ không hợp với thế giới tận thế u ám này. Giống như mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, khiến bảy tám nữ tử đối diện nhìn không chớp mắt.
- Thật đẹp trai!
- Thật anh tuấn.
- Trời ạ, không phải ta hoa mắt chứ? Sao hiện tại còn có nam hài tử tuấn tú như vậy? Hơn nữa... nhìn hắn giống như thần tiên trên trời.
- Đúng vậy, ngay cả thần tiên trong tranh, chỉ sợ cũng không thể sánh bằng hắn?
Mặc dù Từ Lạc đã thu liễm hết khí chất của mình. Nhưng sau hơn mười lần lột da, gương mặt này trở nên đẹp đẽ, đặc biệt là khí chất siêu nhiên không hợp với thế giới tận thế trên người. Cho dù tiết chế thêm nữa cũng như ánh sáng tỏa ra trong bóng tối, khiến người ta hoàn toàn không thể nào nhìn thẳng.
Cho dù là nữ nhân xinh đẹp đầu đội mũ lưỡi trai kia cũng cũng nhìn không chớp mắt, cẩn thận dò xét Từ Lạc, giống như thưởng thức một món tác phẩm nghệ thuật, nỉ non nói:
- Thật là sáng mù mắt ta! Xem ra đây chính là tiểu ca ca phong cách cổ xưa?
Từ Lạc báo lấy mỉm cười gật đầu ra hiệu, sau đó hỏi:
- Không biết các ngươi là...
- Chúng ta là tu sĩ Hộ Vệ Đoàn của Thần Chỉ thành, các ngươi thì sao?
Thần Chỉ thành?
Từ Lạc nghe thấy chưa từng nghe thấy, ngược lại khi Dương Nhược Lâm nghe thấy Thần Chỉ thành, vẻ mặt kinh hãi, hỏi:
- Các ngươi là tu sĩ Thần Chỉ thành?
Thấy đối phương gật đầu, Dương Nhược Lâm vội vàng truy hỏi:
- Nói như vậy thì nơi này là Đại Xuyên? Đại Xuyên Thần Chỉ thành?
- Nơi này thực sự là địa giới Đại Xuyên.
Nam tử trẻ tuổi mặc một bộ áo gió, tướng mạo anh tuấn đứng ra, chỉ vào cột sáng phía xa nói:
- Đó chính là Thần Chỉ thành, ta họ Phương, tên Thanh Ngọc, là đội trưởng của Hộ Vệ Đoàn. Các ngươi là ai, đến từ nơi nào?
Từ Lạc lo lắng Dương Nhược Lâm sẽ nói thật ra. Mặc dù hắn không hiểu rõ Đại Xuyên, cũng không biết Thần Chỉ thành. Nhưng ít nhiều vẫn hiểu biết về nhân tính. Nhất là thế giới tận thế, đây là rừng rậm hắc ám. Một khi Thần miếu bị bại lộ, hậu quả đáng để suy nghĩ.
Ngay sau đó cướp nói:
- Chúng ta là người doanh địa Bát Lý Pha Thanh Phong Cương.
Thanh Phong Cương?
Nam tử tự xưng là Phương Thanh Ngọc hiển nhiên chưa từng nghe nói qua nơi này. Mỹ nữ đội mũ lưỡi trai cũng không rõ ràng lắm.
- Thanh Phong Cương ở phía tây bắc. Nửa năm trước doanh địa chúng ta bị một đám âm hồn tập kích. Rất nhiều người đã chết, chúng ta theo các trưởng bối của doanh địa, vất vả lắm mới chạy trốn. Nhưng... Trên đường chạy trốn đều có lệ quỷ khắp nơi. Các trưởng bối doanh địa liều chết ngăn cản, hai người chúng ta mới may mắn chạy đi...
Từ Lạc kể lại chuyện đã gặp phải trên đường chạy trốn, lời nói khiến người nghe thương tâm, nghe mà rơi lệ. Không chỉ có nhân có quả, cũng có tên có họ, hàm súc, tính chân thật đều không thể bắt bẻ, không tìm được bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Có lẽ gương mặt này của hắn trông quá vô hại, cũng có thể do kỹ năng diễn xuất của hắn quá mức chân thật. Vì vậy không có ai hoài nghi lời hắn nói.
Bao gồm cả Dương Nhược Lâm, nếu không phải thời gian nửa năm nàng ở cùng với Từ Lạc, thậm chí nàng sẽ tin tưởng.
Thông qua giới thiệu đơn giản, Từ Lạc mới biết được, đám người này là tiểu đội của Hộ Vệ Đoàn Thần Chỉ thành.



Bạn cần đăng nhập để bình luận