Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 183 - Ma Diện Khôi Thủ, linh căn biến dị



Chương 183 - Ma Diện Khôi Thủ, linh căn biến dị




Đại Hà mỗ mỗ không có đáp lại, chỉ là nhìn phương hướng Từ Lạc rời đi, không biết đang suy tư cái gì.
- Chờ một chút, không đúng, phu nhân hình như đã nói nàng không nuôi trai lơ, lần này sao...
- Phu nhân nói nàng rất thưởng thức Từ Lạc.
Đại Hà mỗ mỗ đạm mạc nói:
- Về phần trai lơ, ta đoán hẳn là một câu nói đùa của phu nhân, với hiểu biết của ta về phu nhân, nàng hẳn muốn tài bồi Từ Lạc, thu làm môn nhân đệ tử, nhưng mà... cũng...
Lắc đầu, nàng không có nói tiếp.
- Ông trời ơi... Chuyện này...
Khuê lão há hốc mồm, thực sự không biết nên nói cái gì.
Môn nhân dưới trướng Bạch Cốt phu nhân đều là trưởng lão ngoại môn của Lão Hòe Lĩnh chiếm giữ Long Trảo Phong.
- Tiểu tử này xuống huyết tuyền một chuyến, mang về hai gốc Tam Hoa Huyết Nguyên không nói, sao... còn được phu nhân coi trọng? Cho dù gốc cây hòe trên phần mộ tổ tiên tiểu tử này nở hoa, nhưng cũng không khó tin như vậy chứ? Đang yên đang lành, sao lại có thể lái đến chỗ phu nhân...
Từ Lạc bước lên núi, cầm lệnh bài của Đại Hà mỗ mỗ thuận lợi tiến vào nội môn Xích Luyện Tông.
Bên trong nội môn có hào quang lóe sáng, từng ngọn núi nguy nga nằm giữa rừng cây, các đỉnh núi cao ngất chìm vào trong mây, núi cao nước chảy, đình đài vũ lâu, quỳnh lâu điện ngọc, không giống tông môn Ma đạo, càng giống tiên cảnh nhân gian.
Sau khi tu luyện Đãng Ma Huyết Kinh, khí tức của Từ Lạc không chỉ thu phóng tự nhiên mà còn có thể biến hóa trong nháy mắt. Điều này giúp hắn ẩn giấu càng thêm tự nhiên. Chỉ cần hắn không muốn bại lộ, những người khác gần như không thể cảm nhận được dị tượng từ khí tức của hắn.
Chân núi Bạch Cốt Phong.
Trong lương đình.
Bạch Khô Lâu và Hắc lão quỷ hai vị đại lão gia vô cùng nhàn nhã.
Bạch Khô Lâu bắt chéo chân, ngồi trên ghế, hát khúc, năm ngón tay còn đang gõ nhịp theo tiết tấu lên bàn, đầu lắc lư, rất là hưởng thụ.
Bên cạnh, Hắc lão quỷ ngồi xổm trên ghế đá, bưng một nồi khói to, trong miệng bốc khói nhìn chằm chằm bàn cờ, như có điều suy nghĩ.
Dường như phát hiện ra điều gì đó, Hắc lão quỷ quay người nhìn lại, một bà lão tuổi già tóc trắng xóa không biết từ khi nào đã từ trên núi đi xuống.
Thấy bà lão cao tuổi, Hắc lão quỷ vội vàng đứng lên mỉm cười chào hỏi, Bạch Khô Lâu cũng đứng thẳng dậy cười ngây ngô.
Hai người bọn họ ở cạnh phu nhân nhiều năm, biết trên Bạch Cốt Phong ngoại trừ phu nhân ra, chỉ có ba người là tồn tại bọn họ không thể trêu chọc nổi.
Một người là lão mù.
Một người là lão què.
Còn có một vị chính là vị Hòe lão bà tử này.
Hòe lão bà tử không phải là người mà là yêu quái, là một cây hòe già biến thành yêu quái.
Hòe lão bà tử không nhìn bọn họ, đứng dưới chân núi nhìn về phương xa, chẳng bao lâu sau Từ Lạc đi tới.
- Ngươi chính là Từ Lạc?
Hòe lão bà tử quan sát Từ Lạc, trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy.
- Theo ta.
Nói xong.
Hòe lão bà tử vung tay lên, mang theo Từ Lạc trực tiếp leo lên Bạch Cốt Phong.
- Lại là tiểu tử này...
Đôi mắt của Hắc lão quỷ nhìn chằm chằm Bạch Cốt Phong, miệng phun ra một hơi khói, khói bụi bay ra từ trong quân cờ, nói:
- Lão Bạch, ngươi nói xem... phu nhân nhà ta, chẳng lẽ thật sự xem trọng tiểu tử này sao?
- Cái này không tốt lắm.
Bạch Khô Lâu dùng khăn lau xương cốt trên kệ, lau rất cẩn thận, giống như đang lau bảo kiếm yêu quý, đánh giá:
- Tuổi trẻ lại đẹp trai, trắng nõn non nớt, vừa nhìn đã biết là nam tử trời sinh ăn cơm mềm, phu nhân nhà ta coi trọng hắn cũng không có gì kỳ quái.
- Tiểu tử này là tiểu bạch kiểm, xem chừng răng của hắn cũng không tốt, nhưng mà...
Hắc lão quỷ xoa xoa cằm, dùng sức hút một ngụm khói, thất khiếu điên cuồng toát ra khói mù:
- Phu nhân nhà chúng ta, rất phiền phức, nhưng ánh mắt luôn rất cao... Những công tử thế gia trong nội môn, còn có một vài thiên kiêu siêu phàm, ngay cả một số ma đầu đại lão gia uy danh hiển hách, phu nhân nhà ta ngày thường cũng lười liếc mắt nhìn một cái, thế nào lại... để tâm tới tiểu tử thúi này, hơn nữa lúc ở Huyết Nguyên Điện...
Nghe thấy Huyết Nguyên Điện, Bạch Khô Ngu nghẹn họng, nhếch miệng cười nói:
- Ở trong Huyết Nguyên Điện, ta tận mắt nhìn thấy, phu nhân nhà ta cắn lỗ tai tiểu tử này, còn bảo ta đừng nói năng lung tung, ta thấy... Xem ra tiểu bạch kiểm này nhất định là hạng người có “đại hung khí”, nếu không, phu nhân nhà ta không thể để ý đến hắn như vậy được.
- Đại hung khí? Lớn bao nhiêu?
- Tên kia... Chắc chắn rất lớn...
- Ai!
Hắc lão quỷ thở dài, cảm thấy buồn bực, lại hít mạnh ba hơi, suy nghĩ xem mình đi đâu để tìm một cây hung khí luyện hóa cho Bạch Cốt phu nhân xem, những năm qua, răng của hắn càng ngày càng không tốt, hắn cũng không muốn cố gắng nữa...
...
Bạch Cốt Phong.
Trong biệt uyển, tại một hồ xanh biếc, sóng nước dập dờn.
Nước biếc sâu thẳm bốc lên khói nhẹ từ từ, lơ lửng trên mặt nước thành từng cánh hoa đỏ sẫm.
Một nữ tử ngâm mình trong nước biếc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận