Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 658 - Phế tích của thế giới Thần đạo lại hiện thế lần nữa (2)



Chương 658 - Phế tích của thế giới Thần đạo lại hiện thế lần nữa (2)




- Con mẹ nó...
Từ Lạc nhìn vòng xoáy vặn vẹo trong không gian, có thứ đó giống như đang trộn vạn vật, cắn nuốt vạn vật, dung hòa vào nhau.
Điều khiến hắn cảm thấy rùng mình nhất là những âm hồn bị cuốn vào trong đó, dù bị nghiền thành bột phấn, cho dù bị kéo thành từng nhánh nhỏ vẫn còn sống.
Đây là lực lượng kinh khủng cỡ nào?
Lấy thực lực hiện tại của Từ Lạc, bóp nát một người rất dễ dàng.
Nhưng.
Bóp nát một người còn có thể để người đó còn sống.
Chỉ sợ chỉ có Sáng Thế Thần mới có thể làm được?
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Không gian lốc xoáy càng lúc càng nhanh, phạm vi tàn phá càng rộng hơn. Ngay sau đó, không gian chấn động dữ dội, không hiểu làm sao tlại ràn đầy không gian. Lúc đó không gian cũng bắt đầu sinh ra gợn sóng.
Từ Lạc ôm Dương Lâm lui về phía sau, vừa lui về phía sau vừa nhìn:
- Cảm giác... sắp nổ tung!
Tiếng nói vừa dứt, tiếng nổ mạnh vang lên.
Không gian vặn vẹo thật sự nổ tung.
Uy lực của vụ nổ không đáng sợ như Từ Lạc tưởng tượng, nhưng nó lại kỳ dị và quái lạ hơn xa sự nhận biết của hắn.
Bởi vì...
Không gian sau khi nổ tung lại đột nhiên xuất hiện một sơn mạch to lớn.
Có lẽ là trong sơn mạch, nhìn nó càng giống một tòa phế tích.
Hơn nữa còn là một tòa phế tích cành lá cây cối đan xen khó gỡ, hoa đá giao hợp, cây cối đan xen, núi non điên đảo.
Giống như cảnh tượng tổ hợp kỳ lạ ở Thần miếu Thương Châu, cảnh này lại xuất hiện trước mắt.
Từ Lạc buông Dương Lâm xuống, hỏi:
- Đây là... phế tích sụp đổ của thế giới Thần đạo?
- Ta cũng không rõ lắm, trông rất giống.
Phát hiện Từ Lạc đã muốn đi qua, Dương Nhược Lâm vội vàng ngăn cản:
- Trước tiên chờ đã, không gian còn chưa ổn định.
Từ Lạc gật đầu, mặc dù hiểu biết của hắn không quá rõ về không gian, thậm chí có thể nói dốt đặc cán mai. Nhưng hắn có một ưu điểm đó chính là biết nghe lời phải.
Ông ...
Đột nhiên.
Dương Nhược Lâm lại ngẩng đầu tế ra tinh kiếm.
Tinh kiếm lóe sáng, chợt lóe lên, cứ như bị thứ gì đó đang triệu hoán.
Thấy cảnh này, Dương Nhược Lâm ngạc nhiên không thôi:
- Không, không thể nào?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ của Dương Nhược Lâm, lại nhìn sang tinh kiếm lấp lánh. Từ Lạc khó hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
- Thanh tinh kiếm này cực kỳ mẫn cảm với Thần Nguyên của Thất Tinh thần cung.
Nghe vậy.
Trong lòng Từ Lạc hơi động:
- Ý gì, ngươi nói tòa phế tích đại sơn này sụp xuống chẳng lẽ là một tòa Thất Tinh thần cung?
- Cái này... Ta cũng nói không rõ, có lẽ đúng, cũng có lẽ không phải.
- Thật sao!
Từ Lạc nhìn chăm chú ngọn núi phế tích lớn trước mắt, trong lòng có chút kích động. Nếu thứ này thật sự là một tòa Thất Tinh thần cung, không biết bên trong có truyền thừa hay không.
Sau khi chờ đợi thật lâu, cho đến sau khi không gian hoàn toàn ổn định, Từ Lạc rốt cuộc không kìm nén được nữa, hắn lao thẳng lên phế tích ngọn núi lớn.
Một chữ.
Loạn.
Hai chữ.
Rối loạn.
Cả tòa núi lớn phế tích, lộn xộn, là hình ảnh trừu tượng không gì sánh bằng, từng cột trụ tròn, như rễ cây sai khớp, trong đá có cỏ, cỏ cây điên đảo. Tất cả mọi thứ vừa giống như cường hành khâu lại, từ đó tổ hợp với nhau.
- Thực sự là thừa số thần nguyên nồng đậm!
Phế tích đại sơn tràn ngập khói bụi, hơn nữa, càng mãnh liệt hơn, Từ Lạc không nói hai lời, tâm niệm vừa động, thần tuyền mở ra hóa thành thần hồng, trực tiếp hút vào.
Một bên thu nạp, một bên cướp bóc.
Trong phế tích có rất nhiều thần ngọc, liếc mắt nhìn lại, giống như châu ngọc đầy đất.
Bàn tay vung lên, tất cả đều thu vào trong túi, hắn thu sạch sẽ lưu loát.
Đi một đường, hút một đường, cướp một đường.
Chỗ đi qua rất sạch sẽ, thần nguyên, thần ngọc tinh thạch dù lớn hay nhỏ, có vẫn đục hay không, dù sao hắn đang cướp đoạt.
Đây là một ưu điểm khác của Từ Lạc, xưa nay hắn không kén ăn.
Dương Nhược Lâm rõ ràng cảm thấy hứng thú với các loại tranh tường và thần văn trong phế tích.
- Thế nào, có đầu mối không?
- Bất kể là bích họa hay thần văn đều rất loạn. Trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra gì.
Qua một hồi, hắn tìm được một cửa vào trong phế tích.
Bên trong rất rộng rãi, nhưng cũng rất hỗn loạn.
Hai người phân công rõ ràng.
Cùng lúc đó, Từ Lạc phụ trách thu nhận và nhặt bỏ, còn phụ trách dọn dẹp mở đường.
Dương Nhược Lâm phụ trách quan sát thông tin về bích văn.
Từ Lạc cảm giác bản thân lại ăn một lần thiệt thòi vì không có văn hóa, chỉ có thể làm việc lặt vặt mệt nhọc, âm thầm thề sau này nhất định phải học tập cho tốt, mỗi ngày hướng lên. Nếu không tương lai gặp phải loại chuyện như vậy, còn phải tiếp tục chuyển gạch.
Dù gì bản thân mình tu hành Thiên Ma Pháp Thân cường đại nhất từ xưa đến nay.
Theo lời Âm Nha nói, chỉ cần đúc thành căn cơ đại đạo Thiên Ma thì bản thân hắn chính là người thiên mệnh độc nhất vô nhị ở thời đại này.
Một người có thiên mệnh ngày ngày chuyển gạch, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận