Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 348 - Bí văn dưới mái vòm sao



Chương 348 - Bí văn dưới mái vòm sao




- Đáng chết! Thời gian của ta không nhiều...
Nhìn bóng lưng Từ Lạc rời đi, Phi Thiên tiên tử rất lo lắng:
- Vì sao Liêm Trinh Tinh Kiếm lại rơi vào tay hắn, hắn... rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì?
Không hiểu ra sao!
Ầm ầm ầm ——
Phế tích cổ tháp rung động kịch liệt, Phi Thiên tiên tử giống như là biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hơi lo lắng:
- Cuối cùng vẫn không thể gạt được bọn họ... Không biết Nhược Lâm đang ở đâu.
Vèo ——
Phi Thiên tiên tử lại một lần nữa trở về trong bức họa.
Bức họa trực tiếp bay lên bức tường, hóa thành một tia sáng bay ra ngoài.
Vèo...
Từ Lạc chạy như điên trong cổ tháp, tốc độ nhanh như một làn khói, phía sau là từng đạo tàn ảnh giống như quỷ hồn đang đuổi theo hắn.
Cho đến khi xác định Phi Thiên tiên tử không đuổi theo, tảng đá treo trong lòng hắn mới từ từ hạ xuống.
- Lão Tần nói Thần miếu Vân Châu là Bắc Đẩu Thiên Cương Cự Môn Thần Tướng, Thần miếu Thương Châu chính là Bắc Đẩu Thiên Cương Liêm Trinh Thần Tướng.
Nhớ lại Phi Thiên tiên tử hóa thành Bắc Đẩu Thiên Cương Liêm Trinh Thần Tướng.
Thần ý kinh khủng kia giống như ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa. Lúc đó Từ Lạc thậm chí có thể cảm giác được không gian vặn vẹo đáng sợ.
- Theo lý mà nói, hai bên đều là Bắc Đẩu Thiên Cương Thần Tướng, một là Cự Môn, một là Liêm Trinh, không nên chênh lệch lớn như vậy.
- Chẳng lẽ Cự Môn Thần Tướng mà ta tu luyện là giả?
- Không thể nào?
Từ Lạc không rõ vì sao, Cự Môn Thần Tướng của hắn đã tu luyện hết bảy đại thần ý, rõ ràng mình đã đạt đến viên mãn, cũng dung hợp thành một, vì sao chênh lệch lớn như vậy?
Xem chừng chẳng lẽ còn có thứ gì đó mà mình chưa hiểu hay sao? Hoặc là có nguyên nhân khác.
Không rõ ràng lắm.
Tạm thời hắn cũng không có tâm tình suy xét vấn đề này, đầu óc tràn đầy hình ảnh về Phi Thiên tiên tử.
- Bà nương kia là thứ gì vậy?
Quỷ hồn?
Âm Thần?
Không giống!
Dù sao Từ Lạc cũng giao tiếp với quỷ hồn hai ba năm, rất khẳng định đối phương tuyệt đối không phải quỷ hồn.
Chẳng lẽ là Âm Thần?
Cũng không giống.
Mặc dù hắn vẫn chưa luyện ra Âm Thần nhưng cũng biết Âm Thần có thể xuất khiếu nhưng không thể tự mình rời khỏi thân thể sống sót một mình. Một khi mất đi thân thể thì cái gọi là Âm Thần sẽ biến thành Âm Quỷ.
Phi Thiên tiên tử rõ ràng không có thân thể, nhưng cũng không phải là Âm Quỷ.
Chẳng lẽ là Dương Thần trong truyền thuyết?
Càng không có khả năng.
Dương Thần gần như có thể vũ hóa thành tiên.
Đã không phải quỷ hồn, cũng không phải Âm Dương nhị thần.
Vậy thì nàng là cái gì?
- Thần thức hóa thân...
Thần thức hóa thân kỳ thật là một loại hình tượng tinh thần.
Âm Thần rời khỏi thân thể không có cách nào sống sót một mình, thần thức cũng tương tự như vậy.
Âm Thần mất đi thân thể sẽ trở thành Âm Quỷ, nếu thần thức hóa thân mất đi thân thể vậy chỉ còn lại một chút tàn niệm.
Từ Lạc từng nghe nói qua, ở thế giới Tiên đạo bên kia có một ít đại năng cho dù thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán cũng có thể lưu lại thần thức tàn niệm. Xích Luyện Tông có hay không thì hắn không rõ. Ngược lại Kim Hà Tông nghe nói còn có thần thức tàn niệm của tổ sư gia lưu lại.
Nếu bên Tiên đạo, cường giả đại năng có thể lưu lại thần thức tàn niệm.
Thế giới này, cường giả đại năng tu luyện lại là Thần đạo, lưu lại một đạo thần thức tàn niệm càng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Nàng nói sụp đổ, phá bích... Rốt cuộc là thứ gì?
- Cái gì đã đổ sụp?
- Phá bích có ý gì?
- Còn có cái gì mà cùng thế không cùng giới?
Từ Lạc càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cùng mộng khác cảnh, hắn đã trải nghiệm trong Tâm Ma Mộng Yểm, nhưng khi đó trình độ còn chưa đủ.
Nhưng mà, cùng thế không cùng giới, hắn chưa hề nghe thấy.
Chẳng lẽ bọn họ là sinh vật thế giới cao duy sao?
Thế giới này hiện thế, xem như là hàng duy?
Từ Lạc cảm thấy có chút vô nghĩa.
Ầm ầm ầm...
Không biết là gì.
Khi hắn không ngừng chạy đi trong cổ tháp, một loạt âm thanh lớn vang lên.
- Khói này... thật nồng đậm!
Có lẽ do bảo tháo chấn động nên khói bụi không ngừng bay khắp nơi.
Hử?
Đột nhiên.
Từ Lạc phát hiện phía trước có vầng sáng.
Ánh sáng rực rỡ như sao trời lấp lánh.
Càng đi về phía trước, ánh sao càng sáng chói, khói càng dày đặc.
Không biết đã đi bao lâu.
Đi tới một nơi kỳ quái.
Nơi này tràn ngập khói, ánh sao lấp lánh.
Ngẩng đầu lên nhìn quanh, phía trên có biến hóa như ảo ảnh, càng như bầu trời đêm mênh mông, bảy ngôi sao diễn hóa, cứ như ẩn chứa chân ý huyền diệu.
- Đây là... Thần tích?
Từ Lạc kinh ngạc không thôi, lập tức ý thức được đây hẳn là Thần miếu Thương Châu.
Đợi đã!
Chẳng lẽ...
Nhìn bầu trời đêm mông lung còn có sao trời sáng chói, trong đầu không nhịn được hiện ra bốn chữ: Không gian tinh không.
Hắn còn nhớ rõ Tần lão từng nói, trong tòa cổ tháp có chí bảo là bầu trời sao, nghe nói thần tích hiện lên là hình chiếu của nó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận