Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 30 - Ngươi là cao nhân kia?



Chương 30 - Ngươi là cao nhân kia?




- Được đấy.
Từ Lạc cảm ứng năng lượng trên thanh đao kia:
- Loại thần lực này là sức mạnh gì, tinh thần à?
- Có thể coi là vậy, nói chính xác thì là sức mạnh thần hồn.
Nghe đến thần hồn, Từ Lạc hơi giật mình:
- Sao ngươi có được loại sức mạnh này?
- Qua quan tưởng.
- Quan tưởng?
- Đúng vậy.
- Có phải sau quan tưởng, thần hồn sẽ trở nên cường đại, thần lực cũng mạnh hơn?
Thấy Ngu Yến Thanh gật đầu, Từ Lạc khiếp sợ. Ở tu chân giới, cả Tiên Đạo và Ma Đạo, đều có pháp môn tu luyện thần thức, còn thần hồn thì hắn chưa từng nghe qua, trong ấn tượng, hai chữ này, luôn là cấm khu với tu sĩ.
Không ai dám tuỳ tiện động vào, nếu không cẩn thận, nhẹ thì điên, nặng thì hồn phi phách tán.
- Nếu ta diệt trừ âm linh, các ngươi dạy cách tu luyện phần hồn cho ta, thế nào?
Có lẽ không nghĩ Từ Lạc sẽ nói vậy, Ngu Yến Thanh ngẩn người, Vương Tiểu Lượng đứng bên lại cười nói:
- Từ đại ca, nếu ngươi muốn tu luyện, ta sẽ cho ngươi tâm pháp quan tưởng! Đây là tâm pháp ta nhớ được, ngươi cầm lấy.
Tiểu Lượng rút cuốn sổ tay nhỏ ra, Từ Lạc hơi kinh ngạc:
- Cái này không ổn đâu?
- Có gì đâu, khi cao nhân thần miếu tới, đã cho tất cả mọi người tâm pháp quan tưởng, chỉ là… Không phải ai cũng có thể quan tưởng ra thần lực, nhiều năm nay, chỉ có Thanh tỷ và Nam ca thôi.
- Từ tiên sinh, ta cũng có thể đưa bút ký tâm đắc cho ngươi, chỉ là…
Ngu Yến Thanh tò mò:
- Ta hỏi một chút, làm sao ngươi giết được âm hồn?
- Ta dùng pháp lực.
- Pháp lực?
Ngu Yến Thanh nhíu mày, lần đầu tiên nàng nghe thấy hai từ này.
- Đội trưởng!
Lục Đại Nam chạy tới, nói:
- Lão Hoàng về, còn đưa theo người của Thần Thánh Vệ Đội.
Lời còn chưa dứt, một chiếc xe việt dã đã lao và doanh địa.
Có ba người ngồi trong xe, ở ghế lái là một vị nam tử trẻ tuổi mặc vest trắng, ngồi ghế phụ là nữ tử đeo kính râm, ăn mặc rất thời thượng, người đàn ông trung niên mập mạp ở ghế sau.
- Họ là ai?
Từ Lạc hỏi.
- Tên mập mạp kia là người doanh địa của chúng ta, tên Hoàng Đức Phát.
Vương Tiểu Lượng căm tức nhìn đôi nam nữ trên xe việt dã:
- Hai người còn lại đều là thành viên của Thần Thánh Vệ Đội, nam tên Lý Sinh, nữ là Hầu Diễm.
Theo lời Vương Tiểu Lượng, ở mấy thành phố gần đây, có rất nhiều doanh địa như họ, nhưng nơi trú ẩn chỉ có một.
Người bình thường không có tư cách vào nơi này, chỉ có người quan tưởng ra thần lực, mới có tư cách vào.
Nơi trú ẩn có một Thần Thánh Vệ Đội, đều là người có thần lực.
Bình thường, nếu các doanh địa khác gặp khó khăn, muốn xin Thần Thánh Vệ Đội bảo vệ thì phải nộp lên rất nhiều vật tư, có khi là nữ nhân.
Sở dĩ Vương Tiểu Lượng căm ghét Thần Thánh Vệ Đội như thế, là bởi tỷ tỷ ruột hắn bị bắt vào nơi trú ẩn, đến giờ vẫn không biết sống chết, hắn cũng không đám hỏi, vì hỏi là bị đánh.
- Tất cả mọi người nghe đây, đội trưởng Dương của Thần Thánh Vệ Đội đã đồng ý giúp chúng ta diệt trừ âm linh!
Hoàng Đức Phát vừa xuống xe, la lớn:
- Đã phái công tử Lý Sinh và tiểu thư Hầu Diễm tới điều tra! Các ngươi còn không mau tới cung nghênh!
- Lão Hoàng!
Lục Đại Nam tiến lên, phẫn nộ quát:
- Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng đi tìm Thần Thánh Vệ Đội! Sao ngươi còn rước bọn họ về?
- Không tìm họ thì đợi chết à?
- Ngươi phải biết chúng ra không còn vật tư dư thừa để nộp!
- Ngươi yên tâm, đội trưởng Dương đã hiểu khó khăn của chúng ta, lần này nộp một nửa là được.
Cái gì! Một nửa? Lục Đại Nam nổi giận, túm cổ áo Hoàng Đức Phát, gầm lên:
- Vật tư chỉ đủ cho mọi người dùng trong hơn một tháng, ngươi giao một nửa thì ăn bằng gì? Ngươi muốn tất cả chết đói hết à?
- Lục Đại Nam, buông tay ra, hừ! Chết đói mấy người, còn hơn bị âm linh giết hết!
- Ngươi!
Lục Đại Nam định đấm, nhưng Ngu Yến Thanh ngăn lại, nàng thờ ơ, nhìn Hoàng Đức Phát chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Ngươi đưa người về đi, chúng ta đã bàn bạc, không tìm Thần Thánh Vệ Đội!
- Ha ha! Ngu Yến Thanh.
Lý Sinh xuống xe, nhếch mép:
- Trước đây ngươi cũng là thành viên, hẳn phải biết quy củ, chỉ cần người tới, là phải giao vật tư!
- Đúng vậy!
Hầu Diễm đeo kính râm, chân bắt chéo, còn đang sơn móng tay trên ghế phụ, cười nhạt:
- Ngươi nghĩ chúng ta là cái gì, muốn đến phải đến, muốn đi phải đi sao? Buồn cười!
Ngu Yến Thanh nghiêm túc nói:
- Bọn ta không cần Thần Thánh Vệ Đội giúp!
- Đúng thế!
Lục Đại Nam cũng nói:
- Bọn ta đã tìm được cao nhân tới diệt âm linh rồi, không cần các ngươi!
Nghe lời này, Lý Sinh và Hầu Diễm đều ngây ngẩn cả người, Hoàng Đức Phát nghi ngờ hỏi:
- Cao nhân nào? Ở đâu? Sao ta không biết?
Hắn nhìn quanh, rất nhanh đã phát hiện ra người lạ, vội vàng tới, chất vấn:
- Ngươi là cao nhân kia?
Từ Lạc nhún vai, không ý kiến.
- Cao nhân? Ha ha ha…
Lý Sinh đi tới, nhìn Từ Lạc một lượt, nhếch mép cười khinh:
- Không có thần lực, mà dám xưng cao nhân?



Bạn cần đăng nhập để bình luận