Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 752 - Mưu triều soán vị (4)



Chương 752 - Mưu triều soán vị (4)




Chương 752: Mưu triều soán vị (4)
- Đào linh mạch, Kim Bích Linh Chủng…
Nghĩ đến đây, tim Từ Lạc đập thình thịch.
Đã là linh mạch thì sẽ hình thành một lượng lớn Kim Ngọc Nguyên Thạch, trong đó có thể có các dạng bảo vật nhất, nhị, tam và ngũ thải.
Từ Lạc từng đào được một viên Kim Ngọc ngũ thải ở Lão Kim Câu, vẫn không nỡ dùng, nó là bảo vật vô giá, hắn muốn giữ lại để luyện chế Trúc Cơ Đan ngũ thải.
Nếu có thể kiếm được thêm mấy viên, thì là phát tài rồi, nhưng trọng yếu vẫn là Kim Bích Linh Chủng!
Đây là nguồn gốc của linh mạch, nếu có thể cướp được, Kim Ngọc tam thải, ngũ thải, thần dược, Trúc Cơ Đan chẳng là gì.

Thế giới tận thế, địa giới Đại Xuyên, sáu mươi ba Bạch Cốt Trận Kỳ cắm trên đất, u hoả bùng cháy, khói đen bốc lên, tro trắng tung bay, hoá thành một trận pháp.
Từ Lạc ngồi khoanh chân ở giữa, khiếu huyệt toàn thân mở ra, hấp thụ nguyên khí và pháp lực của Thất lão gia.
Trước đây, hắn ít khi cắn nuốt nguyên khí và pháp lực của người khác.
Thứ nhất, việc này rất dễ lạc lối, hắn lo sau này mình không khống chế được, sẽ chìm đắm.
Thứ hai, pháp lực của người khác không tinh thuần, luyện hoá khá phiền phức, làm bẩn pháp lực của mình, đặc biệt là pháp lực của một số Ma Tu, ngươi không biết họ tế luyện bằng cái thứ gì, biết đâu có cả độc.
Bây giờ, hắn không quan tâm được nhiều như vậy. m hồn không nhiều tác dụng, m Quỷ ít, đi bắt thì phiền, chỉ hai ba năm nữa Lâm Lang Động Thiên sẽ mở ra. Từ Lạc đã không còn nhiều thời gian, chỉ có thể đi đường cực đoan.
- Quá đã!
Sau khi luyện hoá xong nguyên khí và pháp lực của Thất lão gia, Từ Lạc thấy như ăn một bữa mỹ vị, đã lâu hắn không có cảm giác no nê như vậy.
- Hay là… Sau này thử ăn thêm?
Từ Lạc lắc đầu, cười giễu. Thôn nguyên, phệ pháp, uống máu, ăn thịt người là phương pháp m Nha dạy cho hắn. m Nha nói, tu luyện Thiên Ma Pháp Thân tới trình độ này, đã không thể bồi bổ bằng tài nguyên bình thường, nếu không tìm được thứ tốt hơn, thì ăn thịt người là một cách tốt.
Dùng lời của m Nha, cả người tu sĩ Pháp Thân đều tốt, thể nội khiếu cung lại càng tốt hơn, nếu bắt được tu sĩ Trúc Cơ, thì nấu căn cơ đại đạo ngay.
Vì thế, m Nha còn dạy cho Từ Lạc các loại món, ăn làm sao, trộn kiểu gì, luyện như nào cực kỳ kỹ càng, thậm chí còn từng dạy hắn luyện Nhân Đan.
Lúc mới tu luyện pháp thân Thiên Ma, m Nha đã xúi giục hắn ăn thịt người, nhưng hắn không làm, mà cũng không có ý định làm như thế.
Dù giới hạn đạo đức của hắn hơi thấp, nhưng ít nhiều vẫn có.
Loại hành động ăn thịt người này, hắn không làm được. Hắn cảm thấy làm người là phải có nguyên tắc của mình!
- Tính ra, khoảng hai ba ngày nữa sẽ đi gặp Nam Phong Xuyên thì phải? Không biết thực lực của cái tên già đó thế nào, trong tay có bao nhiêu nhân mã.
Ban đêm, trời quang, trăng sáng, một chiếc kiệu xanh đen lao vút trong không trung. Khênh kiệu là bốn người giấy, hai nam hai nữ, dáng vẻ rất quỷ dị, lộ sự yêu tà.
Trong kiệu có ba người ngồi, một lão bà cao tuổi đang ghim người giấy nhỏ, một lão giả ngồi ngay ngắn, tay lân chuyển hai viên Kim Ngọc hạch đào, nhắm mắt dưỡng thần, người còn lại cầm quạt lông đen, thi thoảng phe phẩy.
Lần lượt là Tứ nãi nãi, Nhị lão gia và Thất lão gia của Nam Phong thế gia Kim Bích môn phiệt. Thất lão gia chính là Từ Lạc dịch dung, hôm nay, ba người chuẩn bị đi gặp lão đại Nam Phong Xuyên.
Nếu không nghiêm hình tra tấn thần hồn Thất lão gia đêm ngày, đúng là hắn không biết, thì ra Nam Phong Xuyên còn lôi kéo được cả Từ nãi nãi và Nhị lão gia, âm thầm làm việc cho hắn.
- Nhị ca, Thất đệ!
Tứ nãi nãi cầm một cây trâm thanh ngọc, bắt đầu xuyên bộ khung, không ngẩng đầu lên nói:
- Nếu không có gì bất ngờ, mấy ngày nữa, khi gia chủ đi bái phỏng Lưu Vân Kiếm Phái, chúng ta sẽ động thủ cùng Xuyên đại gia. Một khi động thủ thì không còn đường lui, đến lúc đó, khả năng chúng ta sẽ không có chốn dung thân ở đại vực Mãng Khâu nữa, hai người đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Hừ!
Nhị lão gia không thèm nhấc mí, hừ lạnh một tiếng:
- Đến lúc này rồi, còn gì nghĩ nữa, mặc kệ sống hay chết, dù sao lão phu cũng chẳng sống được mấy năm. Nếu không đánh cược một lần, sợ là cả đời này căn cơ đại đạo của ta cũng không có hi vọng quá quan.
- Haiz!
Tứ nãi nãi thở dài.
- Sao thế, ngươi thở dài cái gì, chẳng lẽ hối hận rồi à?
- Không, ta chỉ có chút cảm khái!
- Cảm khái cái gì! Hừ, Nam Phong Cức bất nhân trước, vậy cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa. Những năm gần đây, chúng ta làm tuỳ tùng, không có công lao cũng có khổ lao? Lão phu cẩn trọng quản lý nội vụ, trông coi bảo khố nhiều năm như vậy, chưa bao giờ làm trò gì, chỉ thi thoảng lấy mấy thứ không đáng tiền, chẳng phải chuyện ghê gớm!
Nhị lão gia giận dữ nói:
- Lúc lão tổ còn khoẻ mạnh, Nam Phong Cức còn không dám quá giới hạn, ai biết sau khi lão tổ đi, ngày thứ hai đã cho lão phu về dưỡng lão. Lão phu thừa nhận tư chất của mình bình thường, dựng thành căn cơ đại đạo gần trăm năm, đến giờ vẫn chưa quá quan, nhưng sao hắn lại cho rằng, cả đời này lão phu không thể vượt qua chứ? Không thể nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận