Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 692 - Hồn sào quỷ quyệt



Chương 692 - Hồn sào quỷ quyệt




Diệu dụng của thần ngọc toa chính là giảm bớt tiêu hao, có thể bay xa hơn, nhanh hơn.
Nghe nói vậy.
Thần ngọc kiếm và thần ngọc toa đều do mấy vị đại lão trong Thần Chỉ thành và viện nghiên cứu phát minh, viện trưởng viện nghiên cứu cũng là một trong số đó.
Chuyện này không thể không khiến Từ Lạc cảm khái.
Bên giới tu hành mặc dù hay ngự kiếm phi hành, đó là chuyện mọi người đều biết. Nhưng phải biết văn minh của tu hành giới lưu truyền từ xưa đến nay, gần như chưa từng gián đoạn. Mọi người đã sớm học theo thói quen.
Mà bên thế giới tận thế, mấy vị đại lão chỉ dùng thời gian mấy chục năm đã hiểu biết về văn minh Thần đạo. Vậy mà lại phát triển ra loại khí cụ Thần đạo này, thật khiến người ta bội phục.
Mọi người đi đường bay liên tục, tốc độ cũng không tính là nhanh, không chỉ cần bổ sung thần lực, đồng thời còn ăn no bụng.
Nơi tây bắc này này, Từ Lạc quan sát chung quanh.
Cảm giác cực kỳ hoang vu.
Hắc phong gào thét cuốn lấy âm hồn rậm rạp, cuồn cuộn giống như thủy triều.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, tất cả đều là phế tích, hoặc là hoang sơn dã lĩnh nhìn không thấy tận cùng.
Còn các loại quỷ quyệt và hồn sào vô cùng vô tận.
Khiến cho Từ Lạc khó tin được là quỷ huyệt hồn sào chung quanh, quy mô lớn như vậy, phạm vi bao phủ đều là mười dặm, thậm chí trăm dặm, ngàn dặm, cực kỳ khủng bố.
...
...
Ngay giữa trời.
Một vòng Minh Nhật vẫn treo trên không trung.
Ánh sáng màu xanh đậm chiếu xuống mặt đất, bao phủ cả thế giới tận thế âm u.
Đại Xuyên, Tây bắc.
Một mảnh phế tích.
Hồ Đại Mãnh và hơn mười vị tu sĩ vây quanh một đống lửa, đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lão đại Phương Hồng cầm bản đồ cũ nát, nhìn xung quanh rồi nói:
- Mọi người nghỉ ngơi mấy tiếng trước, sau khi ăn uống no bụng lại tiếp tục đi đường, gần ba bốn ngày nữa là có thể đến nơi.
Bản đồ này là bảo bối của Phương Hồng, có thể đi lại ở Tây bắc, toàn bộ đều dựa vào đồ chơi này.
Tây bắc, quỷ huyệt hồn sào quy mô lớn, khắp nơi đều có.
Không cần nói tới những tên thổ phỉ Thần đạo bọn họ, cho dù là Mạo Hiểm Đoàn của Thần Chỉ thành, vào Tây bắc cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tránh đi nhầm vào quỷ quyệt hồn sào.
Bởi vì căn bản ngươi không biết những quỷ huyệt hồn sào này rốt cuộc sâu bao nhiêu, càng không biết bên trong quỷ huyệt có bao nhiêu lão quỷ.
Một khi rơi vào, có thể ngay cả ra cũng không ra được.
- Huynh đệ! Đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn Từ Lạc lẻ loi một người ngồi ở đó, nhìn ra xa, Hồ Đại Mãnh đứng lên đi qua, móc ra một cái bánh lớn đen thui cứng rắn từ trong túi thuốc, bẻ một nửa đưa qua.
Từ Lạc thuận tay đón lấy. Hắn cắn một miếng tượng trưng, nhai giòn tan.
Đây là đặc sản của Thần Chỉ thành, tên là bánh lớn hắc đằng. Lại gọi là nghèo người no bụng, là lương thực tất phải chuẩn bị khi ra ngoài, vừa cứng vừa khó ăn. Nhưng nó lại rất chắc bụng.
- Ngươi nói, một đám quỷ huyệt hồn sào kia lớn bao nhiêu?
- Lớn bao nhiêu?
Hồ Đại Mãnh ngẩng đầu nhìn hồn sào bị một màu đen bao trùm phía xa, lắc đầu:
- Ta nào biết cái này, xem quy mô hẳn là không nhỏ.
- Quỷ quyệt hồn sào giống như loại quỷ huyệt quy mô lớn này, bình thường có bao nhiêu Âm Quỷ?
- Cái này khó nói lắm, cũng nói không tốt.
Hồ Đại Mãnh ngồi xếp bằng, say sưa gặm bánh lớn hắc đằng:
- Nếu như bên trong là Âm Quỷ bình thường, ngược lại còn tốt, sợ là sợ bên trong là đám ác quỷ biến dị kia.
Ác quỷ.
Từ Lạc từng nghe Dương Nhược Lâm nói qua, lại có danh xưng là ác ma điên cuồng, dị quỷ.
Âm Quỷ bình thường đã mở tâm trí, thậm chí còn không khác gì người thường.
Ác quỷ, tâm trí còn chưa khai hóa, dựa vào hút ăn nuốt âm hồn để sống, tốc độ tiến hóa cực kỳ nhanh, thực lực cũng càng đáng sợ.
- Những ác quỷ kia mặc dù rất khủng bố, nhưng nếu như ngươi tới gần địa bàn của bọn chúng, tình huống bình thường không có nguy hiểm gì. Ngược lại nếu như ngươi không cẩn thận xông vào địa bàn của chúng thì tám chín phần mười sẽ nguy hiểm, thậm chí xương cốt cũng bị gặm sạch sẽ.
- Hoặc là...
Từ Lạc xoa cằm suy tư.
Lúc ở biên giới, hắn từng giao thủ với quỷ ác biến dị, không biết thực lực ác quỷ của nơi này như thế nào.
Nhớ tới tình huống ở biên giới, lại hỏi:
- Trong những hồn sào quỷ huyệt này cũng có di tích Thần đạo?
- Còn di tích Thần đạo?
Hồ Đại Mãnh lắc đầu:
- Rất ít, phần lớn bên trong những hồn sào quỷ huyệt này đều là vết nứt không gian lưu lại khi thế giới Thần đạo sụp xuống.
Ăn hết một cái bánh lớn dây mây đen. Hồ Đại Mãnh cầm một ít vụn vụn lại ngửa đầu trút vào miệng, há to miệng nhai nuốt, nói:
- Những vết nứt trong không gian này không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống hình thành không gian loạn lưu. Ba năm trước ta từng vào một lần, suýt chết. Cả đời này cũng không muốn vào lần nữa.
Nhớ tới những gì đã trải qua ba năm trước đây, trong lòng Hồ Đại Mãnh đến nay vẫn còn sợ hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận