Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 345 - Phi Thiên tiên tử (3)



Chương 345 - Phi Thiên tiên tử (3)




Mấy lão quỷ âm thầm kinh hãi, Nhậm Thiên Hùng hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng có chú ý đến bức họa này, đây chính là bảo bối được Quỷ Quân chúng ta vừa ý, đặc mệnh chúng ta ở đây bảo vệ, nếu ngươi dám cướp, Quỷ Quân chúng ta nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!
- Đương nhiên...
Từ Lạc búng ngón tay, hai mươi bốn tia sáng đen rơi xuống, rơi vào các góc trong đại sảnh, hóa thành một lá cờ.
Bạch cốt!
Cờ da người!
Sát hỏa đốt cháy, khói đen tràn ngập.
Không phải cái gì khác, chính là hai mươi bốn mặt Sát Quỷ trận kỳ.
Trận kỳ rơi xuống đất, sát hỏa hóa thành hai mươi bốn con quái vật khổng lồ.
Quái vật khổng lồ cao hơn chín trượng, như núi như thác, như từng vị quỷ thần vô cùng hung tợn chiếm cứ trên núi, phát ra tiếng rống giận điếc tai nhức óc, dọa tất cả quỷ quái run rẩy, đứng cũng không vững.
- Đây là cái gì!
- Trời ơi!
Bốn lão quỷ, bao gồm cả Nhậm Thiên Hùng cũng sợ hãi. Với tầm mắt hạn chế của bọn chúng, căn bản không thể hiểu đây là tồn tại khủng bố gì, giống quỷ mà không phải quỷ, giống như thần lại không phải thần.
Gào ——
Quỷ thần rống giận, khói đen tràn ngập, giao nhau diễn hóa hóa thành một dòng nước xoáy thật lớn.
Một tiếng bành, Từ Lạc lại búng ngón tay, chín cái đỉnh lớn rơi vào chính giữa vòng xoáy.
Đại sảnh hình tròn lập tức loạn thành một đoàn, hơn hai trăm con quỷ quái điên cuồng giãy dụa, lại bị vòng xoáy to lớn trực tiếp cuốn vào bên trong chín cái hồn đỉnh.
Một đạo, hai đạo... Ba đạo... Mười đạo, bốn mươi đạo... Một trăm đạo...
Tận mắt nhìn thấy hơn hai trăm quỷ quái bị cuốn vào trong đỉnh, mấy lão quỷ sợ đến mức hồn phi phách tán, mỗi tên đều thi triên thần thông, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Gào ——
Hai mươi bốn âm sát quỷ thần vung vẩy đôi tay trấn áp bốn lão quỷ. Cho dù bọn chúng giãy dụa cũng vô dụng, căn bản không có cách nào ngăn cản uy lực bàng bạc của hai mươi bốn âm sát quỷ thần, trực tiếp bị đè đầu vào trong hồn đỉnh.
Cứ như vậy.
Trước sau không đến mấy hơi thở.
Hơn một trăm bảy mươi con Linh Quỷ.
Hơn sáu mươi con Âm Quỷ.
Cộng thêm bốn lão quỷ dưới trướng Thanh Sát Quỷ Quân, người nhà bọn chúng đều đã được thu nạp vào bên trong chín cái hồn đỉnh.
Chỉ có một mình Nhậm Thiên Hùng chạy ra ngoài.
Từ Lạc cố ý thả, để cho hắn chạy trốn.
Lần này Từ Lạc không có đuổi theo, mà là đánh một đạo lạc ấn trên người Nhậm Thiên Hùng.
Hắn cần một kẻ như Nhậm Thiên Hùng hỗ trợ tìm được những Âm Quỷ khác.
Tám lão quỷ dưới trướng Thanh Sát Quỷ Quân, mỗi một lão quỷ đều có mấy chục con Âm Quỷ và Linh Quỷ, cộng lại ít nhất ba bốn trăm con.
Từ Lạc suy nghĩ, làm sao cũng phải lấy được toàn bộ mấy trăm con quỷ quái này, hắn từ xa đến một chuyến cũng không dễ dàng.
Hắn ngẩng đầu vung tay lên.
Thu hai mươi bốn lá cờ và chín hồn đỉnh vào trong túi.
Bước tới bức tường.
Nhìn bức họa Phi Thiên tiên tử treo trên tường, tế ra thần thức cảm nhận, cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng bí ẩn.
Hử?
Đột nhiên.
Từ Lạc phát hiện ra điều bất thường, lòng bàn tay khẽ đảo, ngọc kiếm xuất hiện.
Lúc này, bảy đạo phù văn trên ngọc kiếm lóe lên ánh sáng nhạt như bảy ngôi sao, phù văn biến đổi, có nhiều điều huyền diệu.
- Thứ gì thế?
Càng làm cho hắn khó có thể tin được chính là, thanh ngọc kiếm trong bức họa cũng lấp lánh ánh sáng nhạt. Bảy đạo phù văn trên thân kiếm cũng giống như bảy ngôi sao lóe sáng, ẩn chứa vô số huyền diệu.
Ông ——
Ngọc kiếm trong tay Từ Lạc đột nhiên động đậy.
Theo hoa quang lập loè của bảy đạo phù văn trên thân kiếm càng lúc càng mạnh, ngọc kiếm run rẩy càng lúc càng lợi hại.
Cùng lúc đó, kiếm ngọc trong bức họa cũng lấp lánh ánh sao, run rẩy không thôi.
- Ai nha!
Từ Lạc nắm ngọc kiếm lui về phía sau một bước.
Hắn phát hiện bức họa giống như Phi Thiên tiên tử kia cứ như sống lại, vậy mà nhìn chằm chằm vào mình.
- Ngươi là cái gì?
Từ Lạc cau mày, nhìn chằm chằm vào tiên tử trong tranh.
Phi Thiên tiên tử không có hồi sinh, vẫn như cũ đối mắt với hắn.
- Tiên tử?
Từ Lạc thử thăm hỏi.
Phi Thiên tiên tử vẫn không có hồi sinh.
Phát hiện sai lầm sao?
Hay ảo giác?
Không!
Không phải ai cũng vậy.
Hắn dám khẳng định, Phi Thiên tiên tử trong bức họa sống rồi.
Hơn nữa, loại cảm giác này rất mãnh liệt, đặc biệt là ánh mắt của Phi Thiên tiên tử. Bị nàng nhìn chằm chằm, Từ Lạc chỉ cảm thấy một cỗ uy thế tinh thần phô thiên địa từ bốn phương tám hướng trấn áp tới.
- Tinh thần uy thế thật đáng sợ!
Uy thế hùng vĩ, giống như một ngọn núi vô hình nặng nề đè ở trong lòng, đè ép tâm thần Từ Lạc trở nên hoảng loạn.
Hắn hít sâu một hơi, cố thủ tâm thần, nhìn chằm chằm vào Phi Thiên tiên tử trong bức họa, kháng uy thế tinh thần càng cường đại hơn.
Ầm!
Uy thế càng lúc càng khủng bố.
Từ Lạc bị trấn áp, khiến cho tâm thần bắt đầu run rẩy, sắc mặt dần dần tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận