Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 426 - Tiểu Kim Ngư  (2)



Chương 426 - Tiểu Kim Ngư  (2)




Có ngọc thô tràn ngập tạp chất, có trong ngọc thô trắng trong suốt, còn có ngọc thô ẩn chứa từng đạo kim sắc.
Ngọc thô ẩn chứa kim sắc không phải cái gì khác, chính là Tiểu Kim Ngư.
Mọi người vừa leo núi, vừa đào bới.
Nói chính xác hơn, không phải đào, mà là nhặt.
Qua một hồi.
Đội ngũ ngày càng ít.
Chỉ còn lại hơn mười người.
Những người khác kiên trì không nổi, lập tức chạy xuống núi.
- Bên này!
Tư Linh Vũ đi ở phía trước nhất, dẫn mọi người đi đường.
Càng lên cao, cấm chế càng nhiều, những cấm chế này không giống với cấm chế trong sơn cốc.
Cấm chế thiên nhiên trong sơn cốc nhìn như ánh nắng mặt trời.
Cấm chế trên Kim Sơn giống như một sợi khói bụi.
Dùng Tư Linh Vũ nói kết cấu của những cấm chế này đã sớm loạn thành một đoàn, tùy thời sẽ nổ tung, cực kỳ không ổn định.
Đúng lúc này.
Một tiếng nổ ầm vang.
Cả tòa Kim Sơn chấn động, chỉ thấy giữa sườn núi phía xa có biển lửa lăn lộn, một đám người tu sĩ còn chưa rên một tiếng đã tan thành tro bụi, ngay cả xương cốt cũng không lưu lại.
Tất cả mọi người đều biết lại có người xúc phạm cấm chế trên Kim Sơn.
Sau khi lên núi, Từ Lạc đã không phải lần đầu thấy cảnh tượng rợn tóc gáy này. Trong ấn tượng, khoảng nửa canh giờ nổ hơn mười lần, không biết đã chết bao nhiêu người.
Từ Lạc vốn dĩ vẫn luôn do dự, có nên rời khỏi đội ngũ hay không, hành động riêng. Bây giờ ngẫm lại vẫn thôi đi.
Thành thật đi theo Tư Linh Vũ.
Người ta là người trong nghề.
Mặc dù đi theo nàng vớt vát được ít hơn một chút, nhưng thắng ở chỗ an toàn hơn nhiều!
Nếu mình hành động riêng, lúc này sẽ không cẩn thận xúc phạm cấm chế, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào.
- Nơi khác quá nguy hiểm, chúng ta nên khôi phục pháp lực trước.
Tư Linh Vũ nhìn quanh, đội ngũ vốn đông đảo, bây giờ chỉ còn lại năm người. Khi nàng nhìn thấy Từ Lạc, cảm thấy rất ngạc nhiên, phát hiện trên người Từ Lạc khoác một tầng ánh sáng như ẩn như hiện càng khó tin hơn.
Hồng Đại Sơn thấy Từ Lạc, vẻ mặt cũng ngẩn ra.
Năm người.
Tư Linh Vũ, Vạn Vân Phi đều là thiên kiêu kiệt xuất của Không Động đại chủ phong.
Hồng Đại Sơn là đại sư huynh của Yến Tử Phong.
Một vị lão giả khác là tu sĩ Không Động phụ phong, tu luyện hơn trăm năm, giống như Hồng Đại Sơn, đều là tu vi Pháp Thân tầng chín.
Nhưng mà.
Từ Lạc...
Tại sao cũng ở đây?
Không phải!
Tiểu tử này thật sự chỉ là đệ tử ngoại môn của Không Động Tiểu Nam Phong sao?
Hơn nữa.
Trước đó không lâu mới bước vào cảnh giới Pháp Thân sao?
Có quá mức như vậy không?
Điều khiến bọn họ càng khó tin hơn chính là bốn người bọn họ một đường leo núi. Đến bây giờ gần như tất cả pháp lực đều đã tiêu hao bảy tám phần. Sắc mặt bọn họ một người trắng hơn người khác, nhìn Từ Lạc lại vô cùng bình thường, hiển nhiên không có tiêu hao bao nhiêu.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ lại nhìn chằm chằm mình, Từ Lạc cười nhạt, hồi đáp:
- Ta vận khí tốt, có kỳ ngộ, dùng qua thiên tài địa bảo.
Kỳ ngộ!
Lại là kỳ ngộ!
Lúc trước thấy hắn tay không ba chưởng giết Hoàng Cân Lực Sĩ, liền nói mình có kỳ ngộ, từng dùng thiên tài địa bảo.
Trong tòa Kim Sơn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực này, mọi người vất vả chống đỡ đến bây giờ, pháp lực gần như khô kiệt, ngược lại hắn giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cho dù hắn thật sự có kỳ ngộ, dùng qua thiên tài địa bảo, cũng không thể thần kỳ như thế chứ?
Hơn nữa.
Hộ thể pháp cương trên người hắn thật kỳ quái.
Có vẻ như không giống như pháp môn hộ thể, thậm chí không phải pháp lực, hồng hà như ẩn hiện ở trên người hắn chậm rãi chảy xuôi, giống như một tầng màn nước mờ nhạt, rất lộng lẫy.
Hồng Đại Sơn tế ra thần thức dò xét, kinh ngạc phát hiện, hồng hà trên người Từ Lạc quả thật không phải là hộ thể pháp cương.
Về phần là cái gì.
Hắn không rõ ràng lắm.
Nhưng có một chút khả năng chắc chắn tuyệt đối không phải là hộ thể pháp cương.
Bởi vì trên người Từ Lạc không có bất kỳ khí tức pháp lực nào, dù một chút cũng không có.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hộ thể pháp cương của hắn không sợ ngọn lửa trên Kim Sơn hay sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hồng Đại Sơn quả thật không thể tin vào ánh mắt của mình.
- Nhìn không giống hộ thể pháp cương, còn có...
Tư Linh Vũ cũng phát hiện ra quỷ dị, lông mày nhíu chặt, khó tin được nhìn chằm chằm vào nó:
- Ta không thể cảm nhận được lực lượng pháp lực gì ở trên người ngươi. Vì sao lại như vậy?
- Không phải ta đã từng nói trước đây ta từng có kỳ ngộ sao. Từ sau khi dùng qua thiên tài địa bảo, Pháp Thân của ta đã trở nên rất cường đại. Ta cũng không biết vì sao lại như thế.
Có thể sao?
Hồng Đại Sơn, Tư Linh Vũ, Vạn Vân Phi và lão giả nhìn nhau, sắc mặt phức tạp, có thổn thức, cũng có cảm khái, còn có tự giễu và không nói nên lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận