Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 560 - Ta không đi, ngươi nuôi ta? (2)



Chương 560 - Ta không đi, ngươi nuôi ta? (2)




Nàng chỉ đứng lẻ loi một mình như vậy. Sau hồi lâu mới thản nhiên nói một câu:
- Ta phải đi...
- Đi?
Trong lúc nhất thời Từ Lạc không thể hiểu được ý nghĩa của từ này:
- Ngươi muốn đi đâu?
Ngu Yến Thanh hơi lắc đầu:
- Không biết.
- ????
- Trong đầu ta có thêm một số ký ức vô cùng kỳ lạ và quen thuộc, ta không biết những ký ức này rốt cuộc là thuộc về ta hay là nguyên nhân nào khác.
Ký ức xa lạ lại quen thuộc?
Ý gì đây?
Từ Lạc không thể hiểu nổi, thử hỏi:
- Có liên quan tới bàn thờ trên người ngươi?
- Ta cũng không rõ, có lẽ vậy, cũng có lẽ không phải. Vì không rõ lắm, cho nên muốn đi tìm đáp án.
Phía sau Ngu Yến Thanh có một bức tranh bàn thờ và thần văn kỳ quái.
Hơn nữa.
Đồ án bàn thờ sau lưng nàng giống hệt bàn thờ sụp đổ trong hư không.
Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Hơn nữa Ngu Yến Thanh lại sinh ra vào ngày tận thế xuất hiện, càng thêm kỳ quái.
Chỉ là.
Hiểu biết của Từ Lạc về thế giới tận thế không nhiều, không biết điều này có nghĩa là gì.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, đồ án bàn thờ sau lưng Ngu Yến Thanh tám chín phần mười có liên quan đến thế giới Thần đạo.
Ở thế giới Tiên Ma bên kia, đoạt xá là truyền thuyết mờ mịt.
Nhưng ở thế giới Thần đạo, bởi vì tính đặc thù của Âm Thần, đoạt xá tuyệt đối không phải truyền thuyết.
Từ Lạc hoài nghi, có phải Ngu Yến Thanh đã bị Âm Thần của thế giới Thần đạo đoạt xá hay không?
Nhưng mà... nhìn lại không giống.
Dưới tình huống bình thường, sau khi bị đoạt xá, thần hồn của nguyên chủ gần như sẽ tiêu tán thành mây khói, không thể nào sinh ra từ ý thức của bản thân.
- Ngươi...
Ngu Yến Thanh muốn đi.
Từ Lạc có chút không nỡ.
Suy cho cùng.
Ở thế giới tận thế, Ngu Yến Thanh đại khái có thể tính là người thân cận nhất với hắn. Nàng suy nghĩ một chút mở miệng nói:
- Nhất định phải rời đi hoặc là... Có thể đừng đi hay không?
- Không đi?
Ngu Yến Thanh xoay người, ngưng mắt nhìn hắn:
- Ngươi nuôi ta hay sao? (ps: Ai xem phim Châu Tinh Trì sẽ biết đoạn này)
Có lẽ do không nghĩ tới Ngu Yến Thanh tính tình lạnh như băng lại nói ra một câu không quá nghiêm túc như vậy. Vẻ mặt Từ Lạc ngẩn ra, sau đó rất nghiêm túc gật đầu:
- Chỉ cần ngươi ở lại, ta nuôi ngươi cả đời!
Có lẽ Ngu Yến Thanh cũng không nghĩ tới, Từ Lạc lại nghiêm túc trả lời mình như vậy.
Nàng đứng ngây ở đó, vẻ mặt không thay đổi, trong ánh mắt lại chuyển động phức tạp.
Ngu Yến Thanh chưa từng thấy Từ Lạc nghiêm túc như thế.
Bởi vì quen biết Từ Lạc lâu như vậy, hai người vĩnh viễn chỉ làm một chuyện khi gặp mặt, đó chính là uống rượu làm vui, nam nữ hoan ái, cũng không có gì khác, cho dù nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt cũng không.
- A!
Không hiểu.
Ngu Yến Thanh nở nụ cười.
Nụ cười rất nhẹ nhàng, cũng rất nhạt.
Rất đẹp, rất đẹp.
Giống như một đóa hoa hồng mềm mại nở rộ trong bóng tối vào ngày băng thiên tuyết địa.
- Có ngươi... Thật tốt!
Đi qua, Ngu Yến Thanh nâng gương mặt Từ Lạc, đôi mắt đẹp không chớp nhìn chằm chằm vào, giống như vĩnh viễn ghi nhớ dáng vẻ của Từ Lạc trong lòng, khắc vào trong xương cốt, dung nhập vào trong máu, nỉ non nói:
- Nếu có một ngày, ngay cả ta cũng quên bản thân ta, ta tuyệt đối sẽ không quên ngươi...
...
...
Ngu Yến Thanh tới từ biệt.
Nhưng nàng chưa từng đi.
Mà ở lại.
Mấy ngày nay.
Hai người cưỡi Harley đi ngang dọc trên đường phố tận thế.
Đi qua khắp phố lớn ngõ nhỏ, mặc hết quần áo, chơi hết tất cả trò chơi thông thường, uống hết tất cả rượu ngon.
Mặc đồng phục đi nói chuyện yêu đương.
Mặc voan trắng áo cưới.
Thân trần truồng tắm hồ bơi.
Dưới âm hồn ngắm hoàn hôn, hoan ái trong lồng giam, nắm tay bước chậm trong hư không.
Nên làm, không nên làm.
Muốn làm, không dám làm.
Làm tất cả.
Đời trước, đời này của ngươi, bao gồm đời sau cũng làm.
Chơi đủ rồi.
Náo đủ rồi.
Cuối cùng ngày vui chóng tàn.
Ngu Yến Thanh vẫn rời đi.
Lúc nàng rời đi, nàng mặc váy dài màu trắng do Từ Lạc đưa cho nàng.
Nàng lưu lại cho Từ Lạc một viên thần ngọc.
Thời gian dài như vậy, năm tháng như thoi đưa.
Đã nửa năm trôi qua.
Nửa năm này, mỗi ngày Từ Lạc ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện, không làm bất cứ chuyện gì khác.
Tu luyện tiến triển thuận lợi rất nhiều, trải qua không ngừng cố gắng, hầu như Âm Thần đã đạt tới đại thành.
Bước kế tiếp chính là hóa sinh.
Kế hoạch lúc ban đầu, trước tiên tu luyện Âm Thần đến cảnh giới đại thành, sau đó đi ra ngoài tìm kiếm mấy đại truyền thừa chi tâm khác của Bắc Đẩu Thất Tinh, thu gom truyền thừa của Tề Bắc Đẩu Thất Tinh. Sau đó tiến hành hóa sinh, nói không chừng có thể hóa sinh ra Bắc Đẩu Thất Tinh Thiên Cương Thần Tướng hoàn toàn thể.
Chẳng qua.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Hắn dự định trước không đi tìm kiếm Bắc Đẩu Thất Tinh truyền thừa, tiếp tục mài giũa Âm Thần.
Một là.
Hóa sinh là một đạo khảm.
Âm Thần càng mạnh mẽ thì lúc hóa sinh sẽ càng thuận lợi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận