Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 836 - Phong lưu khoái hoạt (2)



Chương 836 - Phong lưu khoái hoạt (2)




- Gấp quá vậy? Vừa gặp mặt, chưa nói được mấy câu đã vào luôn vấn đề? Tốt xấu gì cũng ăn bữa cơm, bày tỏ nỗi lòng đã chứ, đây cũng quá vã rồi!
Nhìn đám người đang đuổi tới, trong đó có đám thần nhị đại Phương Thanh Ngọc, dẫn đầu là Đường Phi, Mộ Tiểu Tiểu đóng cửa viện lại, hỏi họ:
- Các ngươi tới đây làm gì?
- Nhược Lâm sư tỷ đâu?
Đường Phi hỏi.
- Nhược Lâm đang nói chuyện với Từ Lạc, lâu ngày họ không gặp nhau.
- Từ Lạc là ai? Có quan hệ gì với Nhược Lâm sư tỷ, sao ta chưa từng nghe qua cái tên này.
Mộ Tiểu Tiểu bĩu môi, nàng không muốn nói nhiều:
- Sau này ngươi hỏi thẳng Nhược Lâm đi.
- Ồ?
Đường Phi nhướn mày, nhìn cửa lớn đình viện đóng chặt, rơi vào trầm tư.

Thần Chỉ Thành, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn, mọi người trong thành đều biết Dương Nhược Lâm, luôn là nữ thần lạnh lùng, nên chuyện nam nhân nào đó đột nhiên xuất hiện, mập mờ với Thần Nữ được truyền đi rất nhanh.
Đặc biệt, Thần Nữ còn đưa nam nhân kia về biệt viện ở thành đông, cửa lớn khoá chặt, dùng Thần Tượng phong bế hoàn toàn, quả thực khiến người ta suy nghĩ miên man.
Ngày đầu tiên, tu sĩ Thần Đạo trong các mạo hiểm đoàn, lính đánh thuê suy đoán về thân phận của Từ Lạc.
Ngày thứ hai, có tin tức ngầm truyền ra, Từ Lạc và Dương Nhược Lâm là thanh mai trúc mã đều tới từ địa giới Vân Thương.
Ngày thứ ba, các tin tức ngầm vẫn truyền ra liên tục, có người nói lúc trước Từ Lạc và Dương Nhược Lâm cùng trải qua sinh tử, xuyên qua biên giới Vân Thương, tới Thần Chỉ Thành cầu đạo, Dương Nhược Lâm được lão viện trưởng nhìn trúng ở quảng trường Thần Bích và thu làm đệ tử, Từ Lạc gặp nhiều trắc trở trong thành, đầu tiên vào viện nghiên cứu, thiên phú không tốt, bị loại, về sau cũng hộ vệ đoàn và mạo hiểm đoàn từ chối gia nhập.
Từng là thanh mai trúc mã, nhìn nữ nhân mình thích gia nhập viện nghiên cứu, một bước lên trời, còn mình chẳng làm nên trò chống gì, Từ Lạc cảm thấy không xứng với Dương Nhược Lâm, cuối cùng lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Ngày thứ tư, tin đồn bắt đầu bay khắp nơi với một đống phiên bản.
Bản nói Từ Lạc là một tra nam ở địa giới Vân Thương, lả lướt với rất nhiều nữ tử, chân đạp mấy thuyền, Thần Nữ cực kỳ phẫn nộ, một mình rời khỏi địa giới Vân Thương, tra nam kia mặt dày mày dạn quấn lấy Thần Nữ.
Phiên bản khác lại nói, sau khi hai người đến Thần Chỉ Thành, Thần Nữ niệm tình cũ, thuê phòng ở Cửu Hoàn Trại tại thành tây cho Từ Lạc, hi vọng hắn có thể thức tỉnh, đáng tiếc, cuối cùng vẫn chẳng làm nên trò trống gì.
Ngày thứ năm, sáu, bảy… Lời đồn ngày một lan rộng, nội dung ngày càng đi xa, cuối cùng đồn thành Từ Lạc là loại nam nhân cặn bã không có bản sự, da mặt dày, thích ăn cơm chùa.
Ngược lại, người ta càng ngưỡng mộ khâm phục Dương Nhược Lâm, mặc dù nàng đã nản lòng thoái chí với Từ Lạc từ lâu, nhưng vẫn không dứt được tình cảm năm đó, chiếu cố Từ Lạc ở khắp nơi, cam tâm tình nguyện nuôi hắn, thậm chí đi tìm khi hắn biến mất.
Rất nhiều người nói Thần Nữ quá thiện lượng, quá niệm tình cũ.
Chẳng trách mấy năm nay, nàng thờ ơ với sự theo đuổi của đại đoàn trưởng, đại sư huynh và Thái Vi Thần Tử, thì ra nàng bị tổn thương vì nam nhân, sâu trong nội tâm vẫn không thể dứt bỏ được tình cảm năm đó.
Nữ nhân tình nghĩa bực này, thật sự đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Liên tục mấy ngày nay, Từ Lạc và Dương Nhược Lâm ở biệt viện, không hề ra ngoài, làm mấy chuyện nam nữ thích khi yêu đương.
Hôm nay, biệt viện thành đông, hai tay Từ Lạc để trần, chỉ mặc quần đùi, nằm phơi nắng trên ghế, ăn hoa quả tươi.
- Ta nói này Đại Thần Nữ…
Nhìn Thần Tượng diễn hoá thành Đại Nhật lơ lửng giữa trời, Từ Lạc trêu chọc:
- Cuộc sống bây giờ của ngươi khá thoải mái, ngày nào cũng phơi nắng nhân tạo, ăn hoa quả thơm ngọt, uống ngọc lộ quỳnh tương, hút thuần nguyên tinh thuần.
- Thật là, lại nữa…
Dương Nhược Lâm mặc bộ đồ ngủ tơ lụa sáng màu, thân hình nuột nà như ẩn như hiện, đứng trong lương đình, cầm bút ngọc, phác thảo đồ án Thần Tượng, nhìn Từ Lạc đang phơi nắng, tức giận nói:
- Ta nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi ta là Thần Nữ gì đó.
- Chẳng phải họ đều gọi ngươi vậy à?
- Ngươi khác, bọn họ cũng không phải ngươi.
- Vậy ta gọi ngươi là gì được? Tiểu tâm can? Tiểu bảo bối? Tiểu điềm điềm?
- Oẹ!
Dương Nhược Lâm làm động tác nôn mửa, trừng Từ Lạc:
- Sến súa, không gọi tên được hả?
- Được rồi, Đại Thần Nữ tâm can bảo bối ngọt ngào thân yêu của ta ơi!
Dương Nhược Lâm cười khổ lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy cực kỳ ngọt ngào.
- Ôi, đám lão gia hoả Thái Vi Thần Cung này, đúng là biết hưởng thụ thật đấy.
Từ Lạc hơi cảm khái, nói thật, có lẽ hắn không biết Đại Nhật Thần Tượng, nhưng về bố trí trận pháp, diễn hoá ra Đại Nhật, mang đến hiệu quả toả nắng, chỉ là trò trẻ con.
Khi còn làm tạp dịch ở Kim Hà Tông, phần lớn các trận pháp ở linh điền đều diễn hoá dựa trên quá trình quang hợp ở thực tế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận