Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 319 - Thần miếu Thương Châu! (3)



Chương 319 - Thần miếu Thương Châu! (3)




Trình Trí Viễn cho hắn cảm giác giống như chủ tịch hội sinh viên đại học, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một loại học thức uyên bác.
Dương Nhược Lâm duyên dáng yêu kiều, phóng khoáng tự nhiên, nếu Trình Trí Viễn là chủ tịch hội sinh viên, Dương Nhược Lâm cũng giống như học bá có tri thức hiểu lễ nghĩa.
- Đặng Phong lão đệ!
Trình Trí Viễn bưng một chén rượu ngon, cười nói:
- Lần trước đại trưởng lão của ngươi tới, ta nghe lão nhân gia nói, lúc thần tích hiện thế, ngươi một lần đột phá, bước vào Tụ Ý tiểu thành, lại khiến Tinh Đấu Kiếm Vũ, Kim Giáp Cự Nhân hai đại thần ý hợp nhất một cách hoàn mỹ, thật sự khiến ta rất bội phục.
- Trí Viễn huynh quá lời.
Lý Thanh Phong hơi cười nhạt, khiêm tốn trả lời:
- Ta cũng chỉ là hợp nhất hai đại thần ý mà thôi, không đáng nhắc tới.
- Đặng Phong đạo hữu quá khiêm tốn rồi.
Dương Nhược Lâm cười khẽ nói:
- Theo ta được biết, Thần miếu của các ngươi cũng ẩn chứa bảy đại thần ý của Bắc Đẩu Thất Tinh. Cho tới nay, trừ bốn vị tiền bối Sơn Quân ra, ngươi là vị tu sĩ duy nhất hợp nhất thần ý, mấy vị tiền bối Sơn Quân lại khen không dứt miệng về ngươi, nói ngươi tiền đồ vô lượng, tương lai có hi vọng.
- Nhược Lâm tỷ nói đùa, ta chỉ vận khí tốt mà thôi.
Mấy tháng trước ở Tí Hộ Sở, Đặng Phong bị Từ Lạc ba bàn tay đánh không đứng dậy nổi, xấu hổ mất hết mặt mũi.
Thần tích hiện thế, hợp nhất hai đại thần ý một cách hoàn mỹ, lại lần nữa khôi phục phong thái ngày xưa.
Vương Động thiên kiêu đứng đầu biến mất ba năm, đến nay vẫn không tin tức.
Người thứ hai Lục Kiếm Minh bị Từ Lạc đánh thành người thực vật, bây giờ đang nằm trên giường.
Từ Lạc rất ít khi đáp lại Thần miếu.
Trong số tu sĩ đời thứ hai, Đặng Phong đã gần giống với thủ lĩnh thế hệ trẻ của Thần miếu. Quan trọng nhất là bây giờ hắn đã bị một vị Sơn Quân thu làm đệ tử nhập thất, thân phận khác biệt.
Dương Nhược Lâm hiển nhiên là nữ thần xã giao, hơn nữa cũng làm bài tập đầy đủ. Đối với sự tu luyện của mỗi một vị tu sĩ ở đây đều hiểu biết vô cùng. Kể cả Quỷ Kiến Sầu Từ Lạc đã sử dụng thủ đoạn gì cũng biết rất rõ ràng, càng không tiếc lời khen ngợi.
Những người khác đều chột dạ và khiêm tốn.
Từ Lạc thì sao.
Đối mặt với lời khen ngợi của Dương Nhược Lâm, không hề chột dạ.
Nói hắn là tu sĩ thiên kiêu đời thứ hai của Vân Châu, đúng vậy, ta đúng vậy.
Nói hắn có hy vọng trở thành vị Âm Thần Sơn Quân thứ năm, đúng vậy, ta nhất định là vị trí thứ năm.
Nói hắn thiên phú dị bẩm, ngộ tính siêu phàm, không sai, ta chính là thiên tài ngàn năm không xuất hiện.
Không hề bừa bãi.
Cũng không có bất kỳ kiêu ngạo nào.
Chỉ có một loại không quan trọng.
Đối với việc này, Đặng Phong cười mà không nói.
Cho dù hiện tại hắn tu vi không thể bằng Từ Lạc.
Nhưng Tinh Đấu Kiếm Vũ, Kim Giáp Cự Nhân đã luyện ra thần ý tứ trọng.
Chẳng qua, hắn cũng chưa từng nói với người ngoài.
Dựa vào hai đại thần ý hợp nhất, cho dù chỉ có tu vi cảnh giới tiểu thành, hiện tại hắn cũng không sợ Từ Lạc.
Hắn đang chờ.
Chờ mình bước vào cảnh giới đại thành.
Chỉ cần bước vào cảnh giới đại thành, Đặng Phong tuyệt đối có lòng tin trấn áp Từ Lạc, trở thành người đứng đầu danh xứng với thực của Vân Châu.
...
...
Sau khi tụ tập kết thúc.
Từ Lạc trở lại phòng.
Lúc đêm đó, Tần lão tìm tới.
Tần lão lộ ra dáng vẻ bí ẩn. Sau khi tiến vào còn cố ý khóa cửa.
- Tiểu Lạc, ngươi xem cái này đi.
Tần lão lấy ra một miếng ngọc phiến từ trong ngực.
Ngọc phiến trơn bóng, toàn thân trắng xanh. Từ Lạc nhìn qua, có chút không rõ:
- Đây là cái gì?
- Ngươi cảm nhận một chút.
Từ Lạc tế ra thần thức cảm ứng, lập tức giật mình, trong ngọc phiến ẩn chứa một cỗ năng lượng tinh thuần.
- Thứ này là Thần Ngọc Thạch, trong đó có ẩn chứa nguồn năng lượng bí ẩn, có thể dưỡng thần hồn.
Nghe vậy.
Trong lòng Từ Lạc khiếp sợ:
- Kiếm được ở đâu?
- Trong di tích đó.
- Các ngươi mới vừa đi qua di tích?
- Không có! Đây là cũng là trưởng lão Thần miếu của Thương Châu phát, mỗi người một cái, nghe nói lúc di tích hiện thế thì xuất hiện rất nhiều Thần Ngọc Thạch, còn có một ít kỳ hoa dị thảo, có công hiệu thần kỳ như ôn dưỡng thần hồn.
- Mẹ nó!
Tần lão đột nhiên miệng phun hương thơm, nghẹn họng nói:
- Di tích còn không tưởng tượng nổi hơn cả ta suy nghĩ. Sau khi mấy vị Âm Thần Sơn Quân đi vào, cho đến bây giờ vẫn chưa trở về. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nay mọi người sẽ chuẩn bị đi di tích.
Từ Lạc thử thu nạp năng lượng trong Thần Ngọc Thạch, thế nhưng phát hiện không thể hấp thu:
- Thứ này nên thu nạp như thế nào?
Có lẽ không ngờ hắn lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy. Tần lão sửng sốt, điều này giống như một sinh viên đại học không biết cộng trừ nhân chia:
- Ngươi... không biết?
Từ Lạc lắc đầu, thứ này thật sự không biết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận