Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 511 - Một thân sáu ngàn chín trăm đạo khiếu huyệt



Chương 511 - Một thân sáu ngàn chín trăm đạo khiếu huyệt




U hỏa đốt cháy, như ma diễm cuồn cuộn, phát ra từng tiếng nổ nhỏ bốp bốp.
Khói đen di chuyển, như dòng sông màu đen ở phía chân trời quay cuồn, từng trận gào thét chói tai như quỷ khóc kêu rên.
Lông trắng hóa kiếp, như tuyết lớn tung bay, sát khí phiêu linh, lộ ra một loại cô quạnh.
- Không ngờ lại là hắn!
Tư Linh Vũ vừa nhìn đã nhận ra, nam tử thần bí này chính là tu sĩ Ma đạo đã từng cứu mạng mình trong Kim Sơn lần trước.
- Hắn thật tới!
Tuyết Vân Nghê thấy cả người hắn bốc cháy u hỏa, khói đen cuồn cuộn, lông trắng tung bay liền bị sốc. Mới vừa nãy nàng còn nghi hoặc. Vì sao chưa thấy gia hỏa kia, suy đoán hắn có thể giả vờ giấu ở góc nào đó, không ngờ thật sự là vậy.
Cùng lúc đó.
Nơi xa.
Khúc Minh chân nhân cũng nhận ra, hoảng sợ không thôi:
- Người này chính là tu sĩ Ma đạo tu luyện Đãng Ma Kiếm Kinh đến tầng hai mươi bảy!
Nghe vậy.
Một phần lớn đại tu sĩ Trúc Cơ cũng chấn động theo, Tố Tâm chân nhân càng truyền âm nói:
- Lăng Phong, cẩn thận người này, hắn đã tu luyện Đãng Ma Kiếm Kinh đến tầng hai mươi bảy! Không nên sơ suất!
Hơn ngàn tu sĩ Pháp Thân vây quanh Kim Tự Tháp, nghe thấy Đãng Ma Kiếm Kinh tầng hai mươi bảy, không ai không khiếp sợ và kinh ngạc.
- Tiểu tử!
Lục Mao Cương Thi nhìn chằm chằm Từ Lạc, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Thật là oan gia ngõ hẹp, ngươi còn nhớ rõ lão tổ?
- Đương nhiên nhớ rõ!
Từ Lạc vận chuyển Thiên Ma Pháp Thân, một đường điên cuồng, ngạnh kháng uy thế khủng bố. Chẳng những vậy còn trực tiếp dừng lại cách đỉnh tháp bảy mét. Hắn cười tủm tỉm nhìn Lục Mao Cương Thi:
- Không nghĩ tới, nhanh như vậy lại gặp mặt.
- Tiểu tử, lần trước ngươi cướp kim ngọc năm màu của lão tổ, lão tổ còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu!
- Tuỳ thời phụng bồi!
- Được! Được! Được! Tiểu tử, ngươi chờ lão tổ!
Từ Lạc cách xa bảy mét. Mặc dù còn dư lực, nhưng cũng không tiếp tục xông lên, hắn dừng lại, nhanh chóng khôi phục pháp lực.
- Nghe nói ngươi đã tu luyện Đãng Ma Kiếm Kinh đến tầng hai mươi bảy?
Diệp Lăng Phong ngưng tụ nhìn Từ Lạc, ngôn ngữ có chút không thiện cảm.
Chuyện tới nước này, Từ Lạc cũng lười giấu giếm nữa, dứt khoát gật đầu thừa nhận:
- Không tồi, đúng là có chuyện như vậy!
- A!
Trên gương mặt lạnh lùng của Diệp Lăng Phong có xẹt qua một nụ cười khinh thường. Nếu như ở bên ngoài, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự ra tay trấn áp, khiến Từ Lạc thấy được sự lợi hại của hắn. Chẳng qua trong lúc mấu chốt này, vì cướp được Phật Châu Xá Lợi, hắn chỉ có thể nhịn một chút.
- Đơn giản là Đãng Ma Kiếm Kinh tầng hai mươi bảy mà thôi, chờ ta lấy được Phật Châu Xá Lợi, tất sẽ trấn áp ngươi ở đây!
- Được! Ta sẽ chờ!
Từ Lạc mỉm cười gật đầu. Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của hắn, giống như đang nói chuyện phiếm với bạn cũ.
- Khốn kiếp! Ngươi dám lộ diện sao?
Không hiểu.
Bên tai truyền đến một đạo mật ngữ truyền âm, Từ Lạc quay đầu cười cười với Tuyết Vân Nghê, miễn cưỡng xem như chào hỏi.
Nhìn bộ dáng cười đùa tí tửng của hắn, nội tâm Tuyết Vân Nghê vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức liều mạng xông qua!
Chỉ là.
Giận thì giận.
Hiện giờ Phật Châu Xá Lợi gần trong gang tấc, dù sao cũng là một món bảo vật thượng cổ, Tuyết Vân Nghê cũng rất muốn có được.
Hơn nữa.
Dù dù nàng không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận, lúc trước ở trong kết giới, nàng đánh không lại hắn. Hiện tại pháp tướng bị thương càng không phải đối thủ của người ta. Nhưng có một vấn đề, nàng phải hỏi rõ ràng:
- Ngươi... có phải Từ Lạc không?
- Ồ!
Nghe thấy Tuyết Vân Nghê đoán ra tên của mình, Từ Lạc chẳng những không ngạc nhiên, ngược lại còn hào phóng thừa nhận:
- Bị ngươi nhận ra!
Tuyết Vân Nghê giật mình:
- Ngươi thật sự là Từ Lạc?
- Đúng vậy, ta chính là Từ Lạc!
Tuyết Vân Nghê đứng im, cứ như vậy nhíu mày thật sâu, khó có thể tin được nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Không biết là vì sao.
Có thể do Từ Lạc thừa nhận quá sảng khoái.
Sảng khoái có chút quá giả.
Thế cho nên cảm giác của Tuyết Vân Nghê không giống thật.
- Ngươi rốt cuộc là ai!
- Từ Lạc!
- Đánh rắm! Ta không tin!
- Ngươi không tin ta cũng không có cách nào.
- Ngươi!
...
...
Lúc này.
Diệp Lăng Phong, Đoan Mộc Phong, Khương Long Võ, Tuyết Vân Nghê, Bất Tứ hòa thượng bao gồm Lục Mao Cương Thi và Từ Lạc. Khoảng cách giữa sáu người với Kim Tự Tháp gần như chỉ có bảy mét. Chờ sau khi khôi phục pháp lực không sai biệt lắm, mọi người lại xông lên đỉnh tháp.
Cách đỉnh tháp càng gần, uy thế càng kinh khủng.
Uy thế phô thiên lấp đất, khiến sáu người bị áp chế nửa bước khó đi.
Nếu như chỉ có uy thế còn không đến mức như thế. Nhưng hết lần này tới lần khác quang hoa màu vàng trên Kim Tự Tháp giống như ngọn lửa đốt cháy. Nhất là ngọn lửa trên đỉnh tháp, nóng cháy hừng hực. Mỗi bước một bước đều cần tiêu hao lượng lớn pháp lực để ngăn cản.
Loại tình huống này, liều mạng là Pháp Thân và pháp lực.



Bạn cần đăng nhập để bình luận