Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 646 - Biên giới phế tích thế giới Thần đạo sụp xuống (3)



Chương 646 - Biên giới phế tích thế giới Thần đạo sụp xuống (3)




Nghe thấy hai chữ Đại Xuyên, trong lòng Từ Lạc khẽ động. Lần trước đi thế giới Thần đạo, đụng phải những tu sĩ Thần đạo đến từ Đại Xuyên Nhất Tuyến Thiên.
- Ngươi biết Đại Xuyên ở nơi nào?
- Vì không biết nên mới ra ngoài xem. Đến tận bây giờ ta vẫn luôn ở Thương Châu chưa từng rời đi, càng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc là thế nào. Trước đây tu vi nông cạn, thực lực thấp kém, ta không biết nên ra ngoài như thế nào. Hiện tại số lượng tu sĩ Thần đạo ở khu vực chúng ta ngày càng nhiều, cũng không có quỷ quái làm loạn. Cho nên... Ta đặc biệt muốn nhìn xem thế giới bên ngoài.
- Như vậy sao...
Từ Lạc vuốt vuốt cằm hỏi:
- Ta vẫn không hiểu lắm. Ngươi nói cho ta những chuyện này có ý nghĩa gì?
- Ta muốn hỏi ý của ngươi, muốn đi ra ngoài xem thử không, nếu như muốn... chúng ta... Có thể kết bạn cùng đi.
Nghe được hiện tại Từ Lạc mới hiểu được.
Kỳ thật.
Tình huống của hắn cũng vậy, nhiều năm qua hắn vẫn luôn ở lại địa giới Vân Châu chưa từng rời đi. Hắn đã sớm muốn ra ngoài nhìn một chút, thuận tiện tăng thêm kiến thức.
Dù sao thì Vân Châu hay Thương Châu, âm hồn của hai đại địa giới gần như đã bị Dương Nhược Lâm dẫn đội thanh lý không sai biệt lắm. Mặc dù thứ này là tài nguyên tái sinh. Nhưng trong thời gian ngắn rất khó thai nghén ra.
Âm hồn là tai họa đối với tu sĩ Thần đạo của thế giới tận thế, đối với hắn mà nói nó chỉ là tài nguyên.
Hiện giờ âm hồn của hai đại địa ít đi rất nhiều, đổi câu nói khác, Từ Lạc phải đi ra ngoài tìm kiếm tài nguyên mới.
Còn có một điểm càng quan trọng hơn nữa, thế giới Thần đạo có bảy tòa tinh cung, nói cách khác, hắn có hai đại tinh cung chi tâm trong Thất Tinh truyền thừa, Cự Môn, Liêm Trinh đã ở trong tay mình. Những truyền thừa tinh cung khác cũng không biết ở chỗ nào.
- Thật ra ta cũng có ý nghĩ ra ngoài đi dạo. Chỉ là... Nghe Tần lão nói rất nguy hiểm, không chỉ có lệ quỷ xuất hiện, còn có quỷ đả thường. Nghe lời hắn nói nơi đó cực kỳ tà dị, rất dễ dàng tạo thành tinh thần thác loạn. Thần hồn tổn thương... Nói cái gì có một luồng thần lực khủng bố, một khi rơi vào sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Đúng là như thế.
Dương Nhược Lâm gật đầu, tiếng nói khẽ thay đổi:
- Chẳng qua, những người kia đều đi phế tích sụp đổ của thế giới Thần đạo.
- Phế tích sụp đổ của thế giới Thần đạo?
Lần đầu tiên Từ Lạc nghe thấy loại nói chuyện này, hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng:
- Ngươi làm sao biết
- Ta đoán.
- Đoán, đoán?
Nếu không phải nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Dương Nhược Lâm, hắn suýt chút nữa đã tát nàng một cái.
- Mấy năm nay ta vẫn luôn ở trong tinh cung nghiên cứu văn minh thế giới Thần đạo. Hơn nữa Thần Nữ nương nương đã nói cho ngươi một số chuyện. Nếu như ta đoán không sai, hẳn chính là phế tích do thế giới Thần đạo sụp xuống. Từ đó hình thành một loại tường vây giống như gò núi.
Để cho Từ Lạc hiểu càng dễ hơn, Dương Nhược Lâm còn cố ý vẽ phác thảo trên giấy, nói cái gì mà địa giới Thương Châu, Vân Châu không có phế tích Thần đạo sụp đổ xuất hiện, chỉ vì nơi này có hai tòa tinh cung chống đỡ.
Nhưng.
Ở thế giới Thần đạo, xung quanh tinh cung đã sụp đổ toàn bộ, cho nên vòng quanh hai đại địa giới Vân Châu, Thương Châu hình thành một vòng phế tích.
Là thật hay giả.
Từ Lạc cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe lại có lý.
- Những phế tích kia hẳn là còn thần văn tàn dư, cũng có thể là thần khí tàn dư của thế giới Thần đạo, hình thành một số thần lực lộn xộn. Cho nên rất nguy hiểm. Như Tần lão nói, không chỉ có sẽ tạo thành tinh thần rối loạn, còn dễ khiến người ta mất đi thần hồn, thậm chí hồn phi phách tán.
- Nghe có vẻ như rất nguy hiểm không bình thường.
Đầu tiên là Lão Kim Câu, sau là Ma quật, sau hai lần lăn lộn trước sau đều trải qua cửu tử nhất sinh, hiện tại lá gan Từ Lạc càng ngày càng nhỏ, không dám tùy tiện mạo hiểm.
- Thật sự nguy hiểm, nếu ngươi không muốn thì có thể ở lại, ta không ép buộc. Chờ ta tìm ra một con đường an toàn rời đi. Nếu như ngươi muốn ra ngoài xem thì có thể đi cùng mọi người.
Đây là xem thường ta.
Một đại lão gia làm sao có thể bị khinh thường?
Hơn nữa còn bị một nữ nhân?
Không phải là phế tích đã sụp xuống từ thế giới Thần đạo sao?
Có thể có nguy hiểm gì?
Cho dù nguy hiểm hơn nữa, có thể nguy hiểm hơn Lão Kim Câu?
Nguy hiểm nữa còn có thể sánh bằng Ma quật?
Trong lòng Từ Lạc cũng cười lạnh, đứng dậy duỗi eo:
- Vậy ta ở lại đây, chờ tin tức tốt của tiên tử đi.
Từ Lạc từ chối khiến Dương Nhược Lâm xấu hổ, cũng có chút mất mát.
Nguyên nhân xấu hổ rất đơn giản, khi một nữ nhân dũng cảm mời một nam nhân kết bạn cùng đi, bị từ chối vô tình. Đây không phải vấn đề mất mặt gì, mà là trong lòng rất khó chịu, khó chịu làm cho nàng thậm chí hối hận khi mở miệng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận