Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 350 - Bí văn dưới mái vòm sao (3)



Chương 350 - Bí văn dưới mái vòm sao (3)




Phùng Thu Thủy, Âm Thần Sơn Quân của Thương Châu.
Nàng nhìn dáng vẻ hơn 50 tuổi, không tính là già, vẫn còn mị lực, mặc một bộ trường bào màu xanh, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm, không câu nệ cười nói.
- Thu Thủy tiểu muội, đã trở lại rồi. Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi. Vị này là Từ Lạc, chính là kỳ tài Thần đạo mà ta từng nhắc tới với ngươi.
Phùng Thu Thủy lạnh nhạt nhìn thoáng qua Từ Lạc, cũng không nói một câu.
- Cái này... đại muội tử, thế nào, tìm thấy Lâm nhi nhà ngươi chưa?
Phùng Thu Thủy không để ý đến hắn, tự mình đi qua, khoanh chân ngồi xuống.
Tần Diệu Đông xấu hổ cười cười, cũng không nói thêm cái gì nữa, hắn nheo mắt với Từ Lạc một cái rồi hai người trở lại trong góc.
Từ Lạc cũng ngồi xếp bằng xuống, vừa hút khói, vừa quan sát ngộ đạo mái vòm tinh không.
Bắc Đẩu Thiên Trinh Thần Tướng cũng ẩn chứa bảy đại thần ý.
Có lẽ cũng là thần ý do Bắc Đẩu Thất Tinh tạo ra.
Từ Lạc cảm ngộ, phát hiện bảy đại thần ý của Cự Môn Thần Tướng có hiệu quả giống nhau đến lạ thường.
Không biết có phải hắn đã sớm xem thấu thần ý của Cự Môn hay không, lần này xem hiểu bảy đại thần ý mà Liêm Trinh mà không cảm thấy khó khăn gì. Rất thuận lợi, thậm chí có thể nói rất trơn. Một lát sau, hắn đã xem hiểu ba bốn trọng thần ý của Liêm Trinh.
Ta không cần quan sát và hiểu.
Đột nhiên cảm thấy không đúng.
Trong túi trữ vật, ngọc kiếm có một ít ánh sáng nhạt.
Tình huống như thế nào?
Chăng lẽ Phi Thiên tiên tử giết đến đây chứ?
Từ Lạc hơi hoảng hốt, lập tức tế ra thần thức, trực tiếp dò xét ra phía ngoài.
Thật tốt!
Quả nhiên phát hiện một người.
Đó là một vị nữ tử.
Một vị nữ tử trẻ tuổi dung mạo thanh mỹ, mặc quần áo vận động.
Không ngờ lại là Dương Nhược Lâm?
Tại sao lại là nàng ta?
Dương Nhược Lâm trông rất mỏi mệt, gương mặt xinh đẹp cũng tràn đầy vẻ u sầu, mái tóc dài đến thắt lưng hơi lộn xộn. Nàng từ từ đi vào mái vòm, không biết phát hiện ra cái gì mà vẫn có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy Từ Lạc đang ngồi xếp bằng trong góc, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra.
- Là hắn!
Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Lạc ở Tí Hộ Sở Thương Châu, Dương Nhược Lâm còn cho rằng hắn là loại người không dễ giao tiếp, trầm mặc ít nói, thiên tài Thần đạo, đặc biệt là Từ Lạc trông sạch sẽ, gương mặt trắng nõn thanh tú, còn có một đôi mắt trong veo sâu thẳm, giống như một bé trai lớn vừa ròi khỏi núi rừng, linh hồn trong veo.
Lúc đám người Trình Trí Viễn xa lánh Từ Lạc, sở dĩ Dương Nhược Lâm đứng ra là bởi vì nàng thật sự không quen với hành vi của Trình Trí Viễn. Quan trọng hơn là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Từ Lạc rất tốt, rất có thiện cảm.
Cho đến tận mắt nhìn thấy Từ Lạc giết Từ Trường Lão, Trình Trí Viễn, Đặng Phong. Nàng mới ý thức được mình sai rồi, sai rất nhiều.
Từ Lạc có phải tà tu hay không, có lẽ nàng không biết.
Nhưng có một việc.
Dương Nhược Lâm rất khẳng định, Từ Lạc tuyệt đối không phải là loại bé trai linh hồn thuần khiết như trong tưởng tượng của nàng!
- Lâm nhi!
Thấy Dương Nhược Lâm, Phùng Thu Thủy vồn đầy uy nghiệm và lạnh lùng cũng vui mừng:
- Ngươi chạy đi đâu vậy? Ta tìm ngươi trong cổ tháp rất lâu mà không tìm được. Ngọc Liễu trưởng lão và Trình Trí Viễn nữa. Ngươi... không ở cùng bọn họ sao?
- Bọn họ...
Dương Nhược Lâm nhấp nhấp môi, nhìn thoáng qua Từ Lạc trong góc, lắc đầu:
- Chính ta tự chọn đi một mình.
- Nhược Lâm cô nương.
Tần Diệu Đông cũng đi qua, hỏi:
- Có thể gặp qua mấy vị trưởng lão của Thần miếu chúng ta không?
Dương Nhược Lâm lại nhìn Từ Lạc một cái thật sâu, lắc đầu, nàng chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nói là chưa từng gặp qua, chỉ nói đi một mình.
- Thật kỳ quái, sao lại không thấy bóng dáng một ai vậy?
Tần Diệu Đông gãi gãi đầu, hơi nghi hoặc một chút:
- Chẳng lẽ lại bị Vạn Quỷ Giáo truy sát? Không thể chứ?
Dương Nhược Lâm bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ.
Tần lão tiền bối.
Vấn đề này, ta cảm thấy ngươi phải hỏi Từ Lạc mới tốt.
Hắn biết rõ tung tích của các trưởng lão Thần miếu Vân Châu hơn bất cứ ai
Hắn còn tự mình “tiễn” người ta đi.
...
Trong góc.
Từ Lạc hơi cau mày, nhìn chằm chằm Dương Nhược Lâm bị Phùng Thu Thủy kéo đến bên cạnh.
Dương Nhược Lâm cũng không nói ra sự thật.
Lúc ấy hắn dám giết đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn cũng không ngại thuận tiện tiễn vị Âm Thần Sơn Quân Phùng Thu Thủy này đi, bao gồm cả Tần Diệu Đông. Nếu cần thiết, hắn cũng không ngại tự mình đưa mình lên đường.
Hắn là lão làng trong Ma đạo, hắn cũng chuẩn bị sẵn tâm lý mình cũng sẽ bị giết.
Ông...
Ngọc kiếm trong túi trữ vật đang rục rịch, có ánh sao tràn đầy màu sắc lập lòe, bảy đạo phù văn trên kiếm cũng đang diễn hóa.
Từ Lạc còn nhớ rõ ràng, lúc Phi Thiên tiên tử bước ra khỏi bức tranh, kiếm ngọc đã từng xuất hiện phản ứng như vậy.
Nhưng hắn không hiểu, đây là Dương Nhược Lâm?



Bạn cần đăng nhập để bình luận