Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 536 - Viên đạn bọc đường (4)



Chương 536 - Viên đạn bọc đường (4)




Về phần thế giới sụp đổ, hắn thật sự không thể hiểu được thứ này rốt cuộc là một khái niệm gì:
- Sao lại sụp xuống?
- Ta cũng không biết.
- Được rồi!
Từ Lạc vuốt ve tinh kiếm trong tay, không mặn không nhạt hỏi một câu:
- Nếu ngươi đã biết cách tiến vào Cự Môn tinh cung, vì sao không tự mình vào? Một mình hưởng truyền thừa Cự Môn, chẳng phải rất tốt sao?
- Nếu ngươi nhất định muốn có lý do, ta có thể nói cho ngươi biết.
Dương Nhược Lâm nói:
- Thứ nhất, ta không xác định được có thể tiến vào Cự Môn tinh cung kia hay không.
- Thứ hai, ta cũng không biết Cự Môn tinh cung có nguy hiểm hay không.
- Thứ ba, mới vừa rồi đã từng nói, thần nữ đời trước cũng không biết truyền thừa của Cự Môn tinh cung vẫn còn hay không.
- Truyền thừa của bảy đại tinh cung, cũng không phải ai cũng có thể kế thừa. Mặc dù nói chúng ta thích hợp kế thừa truyền thừa Liêm Trinh, nhưng chỉ là thích hợp mà thôi, có thể khống chế hay không còn chưa biết.
Từ Lạc còn nhớ rõ.
Một năm trước trong tinh cung, hắn từng nghe những lời này, giống như thần nữ từng nói.
Dường như nói ở thế giới của nàng ta.
Liêm Trinh bị gọi là Sát Tinh, Tù Tinh, thậm chí Tà Tinh... Nếu như người có tâm thuật bất chính sẽ bị Liêm Trinh chi tâm ảnh hưởng, càng lún càng sâu. Cho đến khi tinh thần bị ô nhiễm, thần trí không rõ, ý thức bất ổn, thần hồn cũng dần dần trở thành ma hồn mất đi bản thân.
Cho nên.
Lịch đại tinh chủ của Liêm Trinh tinh cung đều không ngoại lệ, đều là người chính trực không tà, cũng chỉ có người thiên tính thiện lương mới có thể khống chế Liêm Trinh chi tâm.
Nghĩ đến đây.
Từ Lạc đột nhiên ý thức được một chuyện.
- Đại muội tử, cho ta biết phương pháp kế thừa Liêm Trinh chi tâm, ngươi sẽ không... muốn ta tinh thần sụp đổ, thần trí mơ hồ, cuối cùng lưu lạc làm ma hồn đúng không?
...
Dương Nhược Lâm im lặng nói:
- Ta đã mang tất cả tri thức về tinh đấu chi tâm đưa vào trong thần ngọc. Lợi hại tốt xấu trong đó, cũng đã nói rõ ràng, nếu thật sự muốn hại ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết?
Cho dù Từ Lạc không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận lời Dương Nhược Lâm nói.
Trong thần ngọc, Dương Nhược Lâm quả thật đã nói rõ lợi và hại của việc kế thừa tinh đấu chi tâm.
- Thanh kiếm này...
Từ Lạc chơi đùa với tinh kiếm trong tay:
- Có tên không?
- Xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi biết, sau khi U Nguyệt xuất hiện ta có thể mang ngươi tiến vào Cự Môn tinh cung. Nếu như ngươi không muốn trao đổi, ta cũng không có cách nào. Tinh kiếm, ngươi cũng có thể tự giữ lại, ta không ép ngươi.
- Có trò gì?
Từ Lạc suy nghĩ thanh tinh kiếm này nhất định là bảo bối lợi hại gì đó. Nếu không phải vậy, Dương Nhược Lâm không thể nào trao đổi truyền thừa của hai đại tinh cung cho mình. Vấn đề là... Rốt cuộc tinh kiếm có bí mật gì, hắn thật sự không nghiên cứu ra được.
Có nên cứng rắn chút hay không.
Ra tay bức Dương Nhược Lâm tự mình nói ra.
Ngay khi Từ Lạc do dự, Dương Nhược Lâm mở miệng:
- Từ Lạc đạo hữu, ta là chân thành thương lượng với ngươi, tuyệt không ý tứ gì khác. Bất kể ngươi đồng ý hay không, ta đều không miễn cưỡng. Thậm chí... Cho dù ngươi không đồng ý, lúc U Nguyệt xuất hiện ta cũng có thể mang ngươi tiến vào Cự Môn tinh cung.
Không thể không nói.
Hai chữ chân thành, thật sự là kỹ năng giết người.
Đối mặt với một người như vậy, cho dù nhìn thế nào cũng không thể so với chân thành, ngốc bạch ngọt.
Đừng nói.
Từ Lạc thật sự không xuống tay được.
Hắn làm người có điểm mấu chốt, thấp thì thấp một chút, ít nhiều vẫn có.
- Hơn nữa...
Không biết có phải Dương Nhược Lâm nhìn ra cái gì hay không, nàng lại mở miệng nói:
- Ta hy vọng Từ Lạc đạo hữu đừng có ý đồ xấu gì, thực lực của ngươi rất mạnh mẽ, ta không bằng ngươi. Nhưng... Ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy, chờ dung hợp Liêm Trinh chi ý, ta có thể vận dụng thần ý cường đại của tòa Liêm Trinh tinh cung này. Thần nữ tiền bối cũng ban thưởng cho ta một món thần binh hộ thân.
...
Từ Lạc không nói nên lời, xấu hổ cười nói:
- Đại muội tử, ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta động tâm tư làm gì, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không. Ngươi nhìn ta, nhìn thế nào cũng không giống người xấu?
Dương Nhược Lâm nhìn hắn, rất thành thật gật đầu.
Một năm trước, nếu không tận mắt nhìn thấy Từ Lạc giết chóc bằng thủ đoạn lôi đình. Đám người Trình Trí Viễn có thể thật sự tin tưởng thanh niên tuấn tú mặt như quan ngọc trước mắt là người vô hại.
- Nhưng nói trở lại, ngươi thật sự có thể vận dụng thần ý của tòa tinh cung này?
Từ Lạc hoài nghi.
- Nếu không tin thì ngươi có thể thử xem.
- ...
- Từ Lạc đạo hữu, ta là người có đôi khi rất đơn thuần, cũng có đôi khi lừa mình dối người, nghĩ mọi người rất tốt đẹp, hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Nhưng cũng không có nghĩa ta là kẻ ngốc. Ta lớn lên trong thế giới tận thế, ta đã từng gặp nhân tính bẩn thỉu. Ta cũng đã từng thấy nhân tính xấu xí. Ta cũng từng giết người. Hơn nữa, số người bị giết chưa chắc ít hơn ngươi. Cho nên... Ngươi đừng coi ta thành ngốc bạch ngọt. Ta không phải kẻ ngốc, cũng không đơn thuần trắng trẻo, càng không phải em gái thích ngọt ngào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận