Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 62 - Kiệt kiệt kiêt --- Khu ma nhân đến từ địa ngục.



Chương 62 - Kiệt kiệt kiêt --- Khu ma nhân đến từ địa ngục.




Ngu Yến Thanh: ????
Hồng lão: ??????
Hai người liếc nhau, mặt đầy khiếp sợ.
Nơi tốt?
Một hố to chồng chất hài cốt, khắp nơi đều là âm hồn không nói, còn có không ít Âm Linh, bọn họ căn bản không thể lý giải, một nơi hung hiểm như thế, tại sao lại là địa phương tốt? Tốt ở chỗ nào?
Nhưng câu nói tiếp theo của Từ Lạc càng làm Hồng lão kinh ngạc ngẩn người.
- Lần này ta giúp doanh địa các ngươi diệt trừ hai đầu Âm Linh kia, ngươi dẫn ta đi hố thi tại cửa miếu cũ.
- Cái này... Cái này...
Hoặc là không nghĩ tới Từ Lạc sẽ nói ra một câu như vậy, chớ nói Ngu Yến Thanh, cho dù Hồng lão kiến thức rộng rãi cũng trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
- Từ, Từ tiên sinh, ngươi đi hố thi thể làm gì?
- Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là vì dân trừ hại!
Từ Lạc cầm nửa trái cây cắn một cái, nói năng chính nghĩa:
- Thân là Khu Ma nhân, trừ ma vệ đạo là chức trách của ta, thủ hộ nhân loại cũng là sứ mạng của ta, xử lý tất cả âm hồn trên thế gian, trả lại cho mọi người một thế gian có mặt trời, càng là nguyện vọng suốt đời của ta.
Lời nói dõng dạc hùng hồn, truyền vào tai Ngu Yến Thanh, Hồng lão nhị, nghe thế nào cũng thấy... Quá...
Giống như là tiểu hài tử chưa trải đời nói, cũng giống một thiếu niên nói mớ trong mơ.
Hồng lão nhịn không được nhìn thoáng qua Ngu Yến Thanh bên cạnh, ánh mắt hoài nghi giống như như đang hỏi, ngươi... Xác định hắn thật sự có bản lĩnh diệt trừ Âm Linh sao? Hắn không phải là một tên lừa đảo chứ?
Ngu Yến Thanh nhìn hiểu ánh mắt Hồng lão, nhưng không có đáp lại, nàng rất xác định Từ Lạc tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo, chỉ là không nghĩ tới Từ Lạc còn có “Chí hướng” cao như vậy.
Hơn nữa cũng không biết vì sao, cho dù Từ Lạc tự cho rằng mình là khu ma nhân, miệng nói trừ ma vệ đạo gì đó, nhưng nàng tận mắt nhìn thấy Từ Lạc hai lần khu ma rồi, luôn cảm thấy hắn không giống khu ma nhân, ít nhất không phải loại khu ma chân chính.
- Từ tiên sinh, không phải ta không tin tưởng ngươi. Âm hồn của hố xác kia bay đầy trời, nhất là Âm Linh càng vô cùng hung tàn, ta lo lắng cho ngươi...
- Ha ha.
Từ lúc Từ Lạc nhìn thấy Hồng lão, đã biết lão đầu nhi này vẫn hoài nghi thực lực của mình, lần này tới chỉ sợ là muốn biết mình đến tột cùng có bản lĩnh đối phó Âm Linh hay không, hoài nghi cũng rất bình thường, có thể lý giải.
- Biết thứ này chứ?
Từ Lạc giơ tay khẽ vẫy, một đám khói xám mờ ảo đột nhiên xuất hiện, khói xám xoay tròn, mang theo một trận hắc phong.
- Âm hồn!
Hồng lão, Ngu Yến Thanh hai người sợ tới mức sắc mặt đại biến, trong nháy mắt đứng lên, trước tiên tế ra thần lực hộ thể, bọn họ cũng không nghĩ tới Từ Lạc lại có thể làm ra một đạo âm hồn.
Còn chưa tới kinh ngạc, chỉ thấy Từ Lạc một tay túm lấy âm hồn, hai tay bóp chặt, âm hồn bị hắn bóp thành một quả cầu khói, sau đó hai tay chà xát, một hồi âm thanh giòn vang lốp bốp.
Sau đó... không có sau đó nữa.
Một đạo âm hồn cứ như vậy bị hắn tiện tay chà xát tan thành mây khói, biến mất sạch sành sanh.
Một màn này khiến đám người Hồng lão nhị nhìn mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ đều là những người siêu phàm tu luyện ra thần lực, Ngu Yến Thanh đã đạt đến giai đoạn Ngưng Thần, có thể một đao chém đứt âm hồn, nhưng cũng chỉ là chém nứt mà thôi, căn bản không giết được âm hồn.
Ngay cả Hồng lão ở giai đoạn Ngưng Thần đại thành cũng không cách nào hoàn toàn giết chết âm hồn, muốn âm hồn tiêu tan, cũng không phải nói đơn giản như vậy.
Hồng lão căn bản không biết, cũng không tưởng tượng ra được, Từ Lạc tiện tay chà một cái như thế nào, trực tiếp chà xát âm hồn tan thành mây khói.
- Nếu không đủ, để cho các ngươi mở mang tầm mắt.
Từ Lạc vung tay quét qua, vù vù, hơn mười âm hồn bị hắn chiêu xuất ra, đều bao phủ hắc phong không ngừng xoay tròn trong phòng.
Hồng lão, Ngu Yến Thanh hai người chỉ cảm thấy một trận sởn hết cả gai ốc.
Bọn họ không biết Từ Lạc lấy âm hồn từ đâu ra.
Bọn họ cũng không biết người nào sẽ mang theo nhiều âm hồn bên người như vậy.
Không dám, cũng không có thời gian đi cân nhắc những vấn đề này, mắt thấy cả phòng đều là âm hồn cuốn lấy hắc phong, hai người lập tức tế ra thần lực hộ thể.
Âm hồn không dám tới gần bọn họ, toàn bộ vọt tới phía Từ Lạc.
Cũng không thấy Từ Lạc có động tác gì, bỗng nhiên, miệng mũi thất khiếu giống như là hỏa đồng, thoát ra một đạo u hỏa màu tím đen hung mãnh, u hỏa bốc lên khói đen, âm hồn tới gần, trong khoảnh khắc bị u hỏa từ thất khiếu phóng ra đốt sạch sẽ.
Ông trời ơi!
Đây là thủ đoạn khu ma quỷ quái gì vậy?
Hồng lão nín thở, mặt đầy khiếp sợ nhìn Từ Lạc, cảnh tượng trước mắt như đang nhìn quái vật, vượt khỏi tầm hiểu biết của lão.
- Nếu còn chưa đủ, vậy thì…



Bạn cần đăng nhập để bình luận