Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 713 - Thần thoại Bất Chu Sơn



Chương 713 - Thần thoại Bất Chu Sơn




Nghe nói.
Ở thế giới Thần đạo, sở dĩ một số lưu phái bị gán cho cái danh tà thần.
Chính là vì ý chí Thần đạo quá mức cực đoan, tu luyện càng lâu ảnh hưởng càng lớn, càng dễ lạc mất bản thân, lưu lạc thành con rối của ý chí Thần đạo.
Xem chừng Sở Kiều Hồng từng tu luyện lưu phái tà thần cực đoan gì đó, cho nên... tâm trí của bản thân đã bắt đầu bị ảnh hưởng, không phân rõ bản thân, bắt đầu tinh thần phân liệt?
Có lẽ là vậy...
Cũng có lẽ không phải.
Từ Lạc không rõ ràng lắm. Dù sao hiểu biết của hắn về văn minh Thần đạo cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ có thể tính là một nửa mù văn hóa không ra gì.
Chờ chút nữa, khi thần tuyền của Sở Triệu Hồng biến mất, dáng người uyển chuyển khẽ động một chút, khí tức cũng xuất hiện trở lại.
- Đây là hồi sinh?
Tận mắt nhìn thấy quá trình Sở Kiều Hồng chết đi sống lại, trong lòng Từ Lạc ít nhiều có chút cảm khái. May mắn bản thân chân đạp lên hai thế giới, miễn cưỡng có thể tính là thấy nhiều biết rộng. Nếu đặt ở trước ngày tận thế, không chừng sẽ bị dọa sợ gần chết.
Sở Kiều Hồng từ từ mở mắt, khí sắc hiuw kém, tinh thần cực kỳ mệt mỏi, thân thể mềm mại vô lực. Từ Lạc vội vàng đi lên, đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi:
- Hồng tỷ, ngươi không có việc gì chứ. Mới vừa rồi, tại sao ngươi đột nhiên ngã xuống?
- Ta có bệnh tâm thần.
Sở Kiều Hồng lấy ra một bình nhỏ trong túi. Sau khi mở nắp, đổ ra một viên thuốc to bằng ngón cái nhét vào miệng, khoanh chân ngồi xuống, nhàn nhạt đáp lại một câu:
- Sao vậy, ngươi có ý kiến gì?
- Không có.
Từ Lạc xấu hổ cười cười.
Trên người Sở Kiều Hồng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn ra nội tình hao tổn rất nghiêm trọng.
Bởi vì không quá quen thuộc, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, phỏng chừng hỏi cũng chỉ phí công.
Suy nghĩ một chút, tùy tiện tìm một lý do rời đi.
...
...
Trong mộ lớn khắp nơi đều là phế tích hỗn độn, Từ Lạc chỉ có thể tùy tiện nhặt chút thần ngọc, sau khi xoay quanh mộ lớn một vòng lại quay về.
Bởi vì hắn phát hiện, cả ngôi mộ lớn chỉ có thần sát ở đây tương đối mãnh liệt.
Liên tưởng đến Sở Kiều Hồng đang kết thần phù văn lộ ở chỗ này, diễn hóa ra thần tượng gì đó, không rõ có phải đã phát hiện bí mật gì đó hay không.
Sở Kiều Hồng vẫn như cũ ngồi xếp bằng dưới đất, lúc trước không biết ăn một viên linh đan diệu dược gì, hiệu quả dường như cũng không tệ lắm. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tinh thần yếu ớt ban đầu đã khôi phục bảy tám phần.
- Tiểu Ma Tử, ngươi lại trở về làm gì.
Sở Kiều Hồng cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi một câu.
- Hồng tỷ đừng hiểu lầm. Tiểu đệ lo lắng cho an nguy của ngươi. Suy nghĩ trở về bảo vệ cho ngươi, xem có thể giúp được gì không.
- Bảo vệ ta?
Sở Kiều Hồng bật cười, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Từ Lạc:
- Không nhìn ra, ngươi là người tốt.
- Không giấu giếm Hồng tỷ, tiểu đệ ngưỡng mộ Hồng tỷ đã lâu. Ngày thường không gặp được cũng thôi. Nếu hôm nay đã gặp, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
- Là ngươi đúng không?
Sở Kiều Hồng tươi cười càng nồng đậm, rất hứng thú hỏi:
- Ngươi không muốn bỏ qua cái gì, là không muốn bỏ qua ta, hay là không muốn bỏ qua bí mật của ngôi mộ lớn này?
Không đợi Từ Lạc trả lời, Sở Kiều Hồng tiếp tục nói:
- Là định chờ ta hôn mê lần nữa, tốt nhất ngươi trực tiếp xuống tay với thân thể của ta, hay là dự định chờ ta mở ra bí mật của mộ lớn này, sau đó ngươi lại giết người cướp của? Hay là người và hàng đều muốn?
- ...
Từ Lạc không nghĩ tới Sở Kiều Hồng lại trực tiếp như thế.
Trong lúc nhất thời, hắn không dễ trả lời.
Nói thật.
Cho dù Sở Kiều Hồng xinh đẹp động lòng người, thuộc loại mỹ nhân tương đối trương dương gợi cảm. Chẳng qua hắn không có hứng thú quá lớn.
So với nữ nhân, hắn càng cảm thấy hứng thú với bí mật của tòa mộ lớn này hơn.
Đương nhiên.
Những lời này chỉ có thể nghĩ, không thể nói ra miệng.
- Hồng tỷ hiểu lầm rồi, tiểu đệ nói qua, cũng không có ý gì khác. Ta tình nguyện đi theo bảo vệ Hồng tỷ, bí mật về mộ lớn gì đó, tiểu đệ căn bản không dám hy vọng xa vời, về phần Hồng tỷ ngài...
Lúc này đây, Từ Lạc hóa thành dáng vẻ lão liếm cẩu, liếm láp Sở Kiều Hồng:
- Trong cảm nhận của tiểu đệ, Hồng tỷ chính là nữ thần của Đại Xuyên chúng ta, tiểu đệ ngưỡng mộ còn không kịp, sao dám có suy nghĩ không an phận.
- Ha ha ha ha...
Sở Kiều Hồng không nhịn nổi cười to lên:
- Không nghĩ tới ngươi dáng vẻ chẳng ra gì, công phu miệng lưỡi cũng khá lắm, thú vị hơn nhiều so với đám tôm tép thối tha ở Thần Chỉ thành kia, không tồi, Hồng tỷ rất thích.
Ngươi không nghĩ.
Bản lĩnh liếm phụ nữ của Từ Lạc còn tính là quá quan, Sở Kiều Hồng rất vừa ý.
- Ừm... từ sau khi đám liếm cẩu ở Thần Chỉ thành bị cắt mấy lần. Đã rất lâu không còn nghe thấy những lời như vậy nữa.
Sở Kiều Hồng đứng lên, sửa sang trang điểm, cao thấp đánh giá Từ Lạc một lần nữa, lại lắc đầu:
- Đáng tiếc, mặt mày đầy mụn ghẻ, trông quá xấu xí. Ta thật sự không thể xuống miệng, nếu không... Cũng không ngại chơi đùa với ngươi, ha ha ha…



Bạn cần đăng nhập để bình luận