Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 660 - Tam Tinh thần cung (2)



Chương 660 - Tam Tinh thần cung (2)




- Trước đây đúng là như vậy. Ta nghe thần nữ nương nương nói qua, trước khi thế giới Thần đạo sụp đổ, bên kia chém giết hỗn loạn. Vì bảo vệ truyền thừa của bản thân, trong Thất Tinh, ba phe yếu nhất đã tiến hành liên hợp với nhau. Chính là Lộc Tồn, Tham Lang và Phá Quân. Sau khi ba bên liên hợp với nhau đã đặt tên là Tam Tinh thần cung.
Hiểu biết của Từ Lạc đối với thế giới Thần đạo căn bản không đủ, cũng không biết Dương Nhược Lâm nói là thật hay là giả, ngược lại nghe giống như có việc này.
Nếu như nơi này thật sự là di tích Tam Tinh thần cung, vậy... Cũng là nói... Rất có thể Lộc Tồn, Tham Lang, Phá Quân truyền thừa đều giấu ở nơi này?
Trời ơi!
Truyền thừa Tam Tinh thần cung!
Nếu có thể tìm được, chẳng lẽ bản thân mình lại có truyền thừa ngũ tinh sao?
Nghĩ đến đây, Từ Lạc lập tức kích động lên, hắn bắt đầu xoắn tay áo dọn dẹp rác rưởi.
- Nhất định là Tam Tinh thần cung, nhất định là vậy!
Dương Nhược Lâm không ngừng quan sát bức bích họa thần văn, nàng ngày càng xác định, nơi này tuyệt đối là di tích của Tam Tinh thần cung.
Ông ...
Tinh kiếm diễn hóa ra từ mi tâm thần tuyền, thân kiếm có thể phóng ra ánh sao, phát ra âm thanh, óng ánh chợt lóe sáng:
- Cuối cùng ta cũng hiểu được, phản ứng của tinh kiếm lớn như vậy, nhất định là cảm nhận được thần tức của Tam Tinh thần cung.
Tinh kiếm hóa thành một ánh sao bay về phía trái, Dương Nhược Lâm chỉ vào nói:
- Nơi này rất có thể là hướng đi về mái vòm tinh không.
Từ Lạc một ngựa đi đầu, cầm lấy bạch cốt đại kiếm chém về phía trước một kiếm, kiếm xẹt qua, phế tích nứt vỡ, hắn cũng không dám quá dùng sức, lo lắng tạo thành phá hư quá lớn.
Mở đường là một công việc kỹ thuật, giống như khảo cổ, không vội vàng, mà là chậm rãi đào, dù sao cũng không có ai cướp.
Từ Lạc vẫn luôn là một người khát vọng học tập tiến bộ, nhất là bức tranh thần văn của nơi này. Theo lời Dương Nhược Lâm nói, mỗi một bức đều ẩn chứa tâm huyết kết tinh của vô số tiền bối thế giới Thần đạo. Mỗi một bức không chỉ có chìa khóa đi thông thế giới Thần đạo, đồng thời cũng ẩn chứa biển tri thức văn minh Thần đạo.
Ong ong ...
Tinh kiếm chỉ đường phía trước, Từ Lạc mở đường ở phía sau.
Thứ này khiến hắn hơi rối rắm, đặc biệt nhìn thấy Dương Nhược Lâm phát huy diệu dụng của tinh kiếm, thực sự khiến hắn cảm thấy hối hận.
Càng ngày càng cảm thấy dường như giao dịch giữa mình và Dương Nhược Lâm như bị lừa.
Thật giống như tìm được một món đồ cổ nhưng lại không biết đồ chơi gì, sau đó hồ đồ bán nó đi.
Lại cướp về?
Vấn đề là cướp đi nhưng bản thân hắn lại không dùng được.
- Tiên tử, thanh tinh kiếm này, thoạt tương đối lợi hại, lại có thể dò xét khí tức của tinh cung?
Từ Lạc vô cùng tò mò về tinh kiếm này. Vì sao nó có thể dò xét thần tức của Thất Tinh thần cung, đây không phải thứ đồ chơi trong Liêm Trinh tinh cung hay sao?
- Đây là một thanh Tinh Kiếm cổ xưa.
...
- Vốn dĩ... Thần nữ nương nương nói, không thể nói cho ngươi biết, thế nhưng, nếu như ngươi muốn biết thì ta có thể nói cho ngươi biết, quả thật nó là một thanh tinh kiếm cổ xưa tên là Thất Tinh Thần Kiếm.
- Thất Tinh Thần Kiếm?
Từ Lạc không có hứng thú quá lớn với cái tên này. Điều khiến hắn cảm thấy hứng thú chính là, Thất Tinh Thần Kiếm này làm sao có thể cảm ứng được khí tức trong Thất Tinh.
- Ta nghe Thần Nữ nương nương nói, rất lâu trước đây ở thế giới Thần đạo, Thất Tinh thần cung vốn là một thể, sau đó xảy ra mâu thuẫn. Cho nên mỗi người trong Thất Tinh thần cung mới tách ra.
Dương Nhược Lâm giải thích:
- Thanh Thất Tinh Thần Kiếm này thuộc về thần khí của thời đại Thất Tinh thần cung cổ xưa kia, chính vì vậy mới có thể cảm ứng được khí tức của Thất Tinh thần cung.
Nếu không tại sao ta phải học tập nhiều như vậy?
Không văn hóa chính là như vậy.
Cái gì cũng không hiểu.
Cho dù một kiện bảo bối bày ra trước mặt ngươi, ngươi cũng không biết giá trị bao nhiêu.
Như thanh tinh kiếm này.
Từ Lạc biết thứ này không phải thứ bình thường.
Nhưng lại không nghĩ tới lai lịch lại lớn như vậy.
Tạm thời không nói đến uy lực, chỉ có thể cảm ứng được khí tức của Thất Tinh thần cung, tương đương với một món bảo vật vô giá.
Trời ơi.
Lúc trước sao ta có thể tặng tinh kiếm cho nữ nhân này.
Từ Lạc càng nghĩ càng hối hận, trong đầu không chỉ một lần nảy sinh ý nghĩ cướp Thất Tinh Thần Kiếm của Dương Nhược Lâm trở về.
Vấn đề là cướp về, sau đó...
Thứ này đang ở trong tay Dương Nhược Lâm, có thể là một thanh Thất Tinh Thần Kiếm và phát huy ra rất nhiều tác dụng kỳ diệu.
Trong tay mình, xem chừng cũng không khác gì kiếm gỗ đào.
Lại nói một câu, chính là bản thân không có văn hóa, không hiểu nhiều về thế giới Thần đạo.
- Từ... Lạc, có phải ngươi hối hận tặng Thất Tinh Thần Kiếm cho ta hay không?
Dương Nhược Lâm thình lình toát ra một câu như vậy. Từ Lạc cười cười:
- Tại sao ngươi lại nói vậy!



Bạn cần đăng nhập để bình luận