Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 147 - Di chứng sau đại mộng



Chương 147 - Di chứng sau đại mộng




Bạch Cốt phu nhân vẫn nhắm mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười, nói:
- Cho nên... trong mộng cảnh, mặc dù tâm ý của chúng ta tương thông, nhưng cũng chỉ là tâm ý tương thông, thông qua tâm ý có thể thần hợp, lại căn bản không biết đối phương đang làm cái gì, thậm chí sau khi tỉnh mộng, ngay cả ấn tượng của đối phương cũng đều không nhớ được, đúng không?
- Cũng không phải là không nhớ được.
Lão già mù nói:
- Mà là giữa các ngươi căn bản không có bất kỳ ấn tượng gì, chỉ là thần hợp tâm ý, đan dệt trên tinh thần, trừ cái đó ra, không còn có cái khác.
- Nếu như...
Đôi mắt câu hồn đoạt phách của Bạch Cốt phu nhân chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vào lão mù, lại hỏi:
- Nếu như ta muốn biết thân phận của đối phương, có biện pháp gì không?
- Không có.
- Thật không có?
- Không có, trừ phi trước khi hai bên nhập mộng thì báo cho nhau biết.
- Ha ha.
Bạch Cốt phu nhân cười, cười có chút tiếc nuối:
- Vậy thì thật là đáng tiếc... Nhưng mà... vẫn là muốn biết hắn là ai, hơn nữa, vô cùng vô nghĩa.
Lão già mù biết phu nhân không phải là lần đầu tiên nhập mộng, cũng tuyệt đối không phải lần cuối cùng, vì sao hết lần này tới lần khác cố chấp như vậy:
- Phu nhân, lần này nhập mộng, là đụng phải người thú vị sao?
- Chỉ là một đạo thần thức khoác lên hồng hà.
- Nếu cùng thần thức hồng hà nhập mộng, quả thật có thể khiến thần thức tăng lên không nhỏ.
- Không!
Hử?
Giọng nói của Bạch Cốt phu nhân truyền đến, lão già mù ngẩn ra, không rõ ràng cho lắm.
- Nếu như ta nhớ không lầm, lúc trước ngươi đã nói, nếu cùng thần thức hồng hà nhập mộng thần hợp, có thể tăng lên cường độ ma luyện thần thức ba năm, ngươi có biết lần này ta tăng lên bao nhiêu không?
- Bao nhiêu?
- Chẳng khác nào ta vất vả tôi luyện mười lăm năm!
Nghe vậy.
Lão già mù kinh hãi:
- Chuyện này... Không thể nào?
- Cho nên, ta mới muốn biết hắn là ai, hơn nữa, cùng hắn nhập mộng, ta còn cưỡng ép cọ người khác, nếu như ta tăng lên mười lăm năm, cùng lão yêu tinh hắn thần hợp, chỉ sợ ít nhất có thể tăng lên hai mươi năm.
Nhắm mắt lại.
Dường như Bạch Cốt phu nhân nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra trong giấc mơ, khóe miệng dần dần hiện ra một nụ cười sâu xa:
- Ta thật sự rất muốn biết... Nam nhân đã để ta hầu hạ không biết bao nhiêu năm tháng trong giấc mơ, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Thế giới tận thế, minh nhật trên không, âm trầm mà lại u ám.
Một tòa nhà cao tầng.
Trên đỉnh lầu, Từ Lạc khoanh chân ngồi, ba ngàn tóc đen bay loạn trong gió, một bộ áo bào đen bay phần phật.
Không thấy hắn có động tác gì, đột nhiên giữa mi tâm hiện ra một vệt thần quang, thần quang lưu chuyển, thiên biến vạn hóa, trông như một thần khiếu không ngừng xoay tròn, càng như một con mắt.
Sưu!
Một luồng thần quang ngưng tụ, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang ba thước.
Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu
Từng đạo thần quang nối tiếp nhau ngưng diễn, không có ngoại lệ, đều hóa thành kiếm quang ba thước.
Chín đạo, mười tám đạo, hai mươi bảy đạo...
Khi thần quang không ngừng diễn hóa, kiếm quang càng ngày càng nhiều.
Ba mươi sáu đạo...
Năm mươi ba đạo...
Bảy mươi hai đạo...
Tám mươi mốt đạo!
Tám mươi mốt đạo kiếm quang dài ba thước xoay quanh thân hắn.
Đột nhiên.
Từ Lạc mở mắt ra, đôi mắt u ám thâm thúy, thần quang như lửa, thiêu đốt hừng hực, giống như hỏa nhãn kim tinh, tập trung vào một tòa lầu cao đối diện, tâm niệm vừa động, vèo vèo -- tám mươi mốt đạo kiếm quang giống như bạo vũ lê hoa quét qua, thoáng qua liền đánh xuyên qua lầu cao, xuất hiện tám mươi mốt đạo lỗ thủng lớn.
Ngược lại.
Tám mươi mốt đạo kiếm quang lại diễn hóa, một phân thành hai, hóa thành một trăm sáu mươi hai đạo kiếm quang, tiếp tục diễn hóa, hóa thành ba trăm hai mươi bốn đạo kiếm quang.
Xoạt!
Hơn ba trăm đạo kiếm quang, xoay quanh ở phía chân trời u ám, nhìn như mưa kiếm lưu tinh, chen chúc mà tới, trong nháy mắt lầu cao sụp đổ, vết thương chồng chất.
Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu
Hơn ba trăm đạo kiếm quang bay lên trời, hóa thành từng thanh tinh mang đại kiếm, như những mũi kiếm từ trên trời giáng xuống.
Ầm ầm ầm!
Lầu cao vạn trượng sụp đổ trong khoảnh khắc, trở thành một mảnh phế tích, bên trong phế tích có thể nhìn thấy rõ ràng hơn ba trăm đạo kiếm quang lưu lại hố sâu.
Từ Lạc quan sát phế tích phía xa, gật đầu hài lòng, nghỉ ngơi một lát, chính giữa mi tâm, thần quang lưu chuyển lần nữa, bắn ra một cột sáng màu vàng.
Cột sáng diễn hóa, hóa thành một Kim Giáp Cự Linh.
Cự linh cao chừng chín trượng, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như như thiên thần khoác trên mình hào quang vạn trượng.
Kim Giáp Cự Linh gầm lên giận dữ, giơ hai tay lên, mười ngón tay nắm lại, đột nhiên nện vào bên trong phế tích.
Oanh!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, sức mạnh cường đại bộc phát, các loại kiến trúc tạp vật như tảng đá, cột chống, dây thép trong phế tích lập tức bị nghiền thành bột mịn!
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc ——



Bạn cần đăng nhập để bình luận