Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 841 - Người trẻ không biết trời cao đất rộng. (2)



Chương 841 - Người trẻ không biết trời cao đất rộng. (2)




Cáp Tử không tin Từ Lạc là người như thế, hắn nghĩ hai người đã từng có một tình yêu đẹp, ví dụ như là thanh mai trúc mã từ nhỏ, trải qua bao khổ cực mới tới được Thần Chỉ Thành, lúc ở biên cảnh, hai người nguyện hi sinh thân mình vì an nguy của đối phương.
Hắn còn muốn nghe hai người vượt qua hoạ nạn, xuyên quan biên cảnh nguy hiểm thế nào, ai ngờ, Từ Lạc lại nói vậy.
Không phải thanh mai trúc mã, chỉ quen biết trong một lần mạo hiểm, sau đó… Quan hệ với nhau? Còn nói cái gì mà, ở biên cảnh, không có thề non hẹn biển, không có hoạ nạn gặp chân tình, chỉ là thấy chán, rồi cởi quần áo làm?
Cái này… Tâm tư đơn thần của Cáp Tử chợt thấy tam quan có chút đổ vỡ, hình tượng toả sáng của Thần Nữ trong mắt hắn bắt đầu lung lay.
Có lẽ hiện thực quá tàn khốc, Cáp Tử không thể tiếp nhận nổi:
- Từ ca, ngươi nói đùa phải không? Thần Nữ không phải là người như thế, nhất định ngươi đang trêu ta đúng chứ?
- Cáp Tử à.
Từ Lạc vỗ bả vai Cáp Tử, chân thành nói:
- Ngươi nghe Từ ca một câu, đừng bao giờ tin nữ nhân, nhất là mấy người xinh đẹp, các nàng giỏi lừa người lắm, nếu sau này thích một cô nương nào đó, tuyệt đối không được luỵ, nếu không với chừng ấy gia sản của ngươi, không tới ba ngày đã phải đi bán thận rồi.
- Từ ca, ta thấy ngươi nói quá lời rồi, thực ra không phải cô nương nào cũng thế, có rất nhiều người tốt mà.
Từ Lạc lắc đầu, tiểu tử này quá chất phác, nghe Yến Tử tỷ nói, trong mạo hiểm đoàn, các cô nương đó bảo hắn làm gì hắn làm cái đó, trước nay chưa từng từ chối, xem chừng tương lai sẽ thành một người luỵ tình.
- Cáp Tử à, nếu ngươi thích cô nương nào trong mạo hiểm đoàn, nói cho Từ ca biết, Từ ca sẽ thẩm định trước cho ngươi.
- Cái này…
Cáp Tử gãi đầu, hơi xấu hổ, đang định nói gì đó, bỗng nghe thấy có người hô tên Từ Lạc, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một nhóm hơn mười người đang chạy tới, hắn biết những người này, một phân đội tuần tra của hộ vệ đoàn ở Thần Chỉ Thành.
- Từ Lạc!
Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, bước nhanh tới, đứng trước mặt Từ Lạc:
- Ngươi nhớ ta không?
- Có chút ấn tượng.
Từ Lạc nhìn nam tử trước mặt, quả thật thấy quen quen, nhưng mãi không nhớ ra.
- Ta là phó đội trưởng hộ vệ đoàn Phương Thanh Ngọc, năm đó đã dẫn ngươi và Nhược Lâm vào thành.
Nghe xong, Từ Lạc nhớ ra, cười nói:
- Thì ra là ngươi, bảo sao nhìn quen thế.
Hắn nhìn nam tử trung niên râu quai nón xồm xoàm bên cạnh:
- Nếu ta nhớ không lầm, vị này hẳn là Lương đội trưởng?
Lương Thất đứng bên kinh ngạc, không ngờ Từ Lạc còn nhớ mình, gật đầu:
- Đúng là người trẻ, trí nhớ không tệ.
- Năm đó được hai vị dẫn vào Thần Chỉ Thành, còn chưa kịp cảm tạ, nếu hôm nay đã gặp, không bằng đi uống mấy chén?
- Uống rượu?
Phương Thanh Ngọc nhếch môi nói:
- Hừ! Ngươi to gan thật đấy, vẫn còn tâm tư uống rượu!
- Sao vậy?
Từ Lạc không hiểu:
- Có vấn đề gì à?
Phương Thanh Ngọc chất vấn:
- Ta hỏi ngươi, ai cho ngươi đến Thần Chỉ Thành?
- Ý gì đây?
Từ Lạc cười nhạt:
- Cổng thành rộng mở, đâu có cấm vào?
- Đúng là cổng Thần Chỉ Thành rộng mở cho bất kỳ người nào cũng có thể ra vào tự do, nhưng ngươi thì không!
Từ Lạc càng hoang mang, hắn nhớ mình chưa đắc tội với ai ở Thần Chỉ Thành, chí ít, với thân phận này, hắn vẫn an phận thủ thường, không làm ra chuyện gì khác người.
Chẳng lẽ vì chuyện truyền thừa Cự Môn, Liêm Trinh? Không đúng, nghe Dương Nhược Lâm nói, chuyện này mới chỉ có một ít đại lão biết, có thì cũng là những người kia xuất thủ, làm gì đến phiên phân đội tuần tra của hộ vệ đoàn?
- Xem ra ngươi vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề! Hừ, ta khuyên ngươi mau cút nhanh khỏi Thần Chỉ Thành đi, đừng có trở về, đi đâu cũng được, trừ Thần Chỉ Thành! Nơi này không phải chỗ ngươi nên tới!
Phương Thanh Ngọc khoanh tay, giọng trầm xuống:
- Ta không quan tâm trước đây ngươi và Nhược Lâm có quan hệ thế nào, có gút mắc tình cảm gì, bây giờ các ngươi đã ở hai thế giới, ta hi vọng sau này ngươi đừng quấy rầy đến cuộc sống của Nhược Lâm, cũng đừng quấn lấy nàng.
- …
Từ Lạc cười khổ, mới đầu tưởng chuyện lớn gì đó, hoá ra là vì Dương Nhược Lâm, xem ra Phương Thanh Ngọc cũng là người theo đuổi nàng?
- Hừ!
Thấy Từ Lạc không thèm để ý, dáng vẻ cợt nhả, Phương Thanh Ngọc bước lên một bước, nói với khí thế khinh người:
- Đừng tưởng rằng ta cảnh cáo ngươi là vì theo đuổi Dương Nhược Lâm, ta thừa nhận có hâm mộ nàng, nhưng cũng chỉ là hâm mộ, vì thế, nên bây giờ ta mới mong ngươi nhanh rời đi, nếu không sẽ chẳng ai cứu được ngươi, kể cả Dương Nhược Lâm.
- Ồ?
Từ Lạc lập tức hứng thú:
- Sao lại nói vậy?
- Ngươi biết Đường Phi không?
Từ Lạc gật đầu, hắn từng nghe Dương Nhược Lâm nhắc tới cái tên Đường Phi này, hình như thần hổn siêu phàm bẩm sinh, tuổi khoảng hai mươi, Âm Thần sắp hiển thánh, nghe nói có thể là Thái Vi Thần Tượng Thiên Sát Cô Tinh siêu phàm, ông nội là tiên phong Thần Đạo của Thái Vi Thần Cung, quyền cao chức trọng trong hội trưởng lão, xem như là thần nhị đại có địa vị cao nhất ở Thần Chỉ Thành.



Bạn cần đăng nhập để bình luận