Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 131 - Một lần cứng đối cứng với tu sĩ Khu Vật



Chương 131 - Một lần cứng đối cứng với tu sĩ Khu Vật




Từ Lạc lười nói nhảm, nói thẳng:
- Ta tới tìm người của thần miếu.
- Tiền bối thần miếu... trước đó vài ngày đã rời đi.
Chuyện này chỉnh sửa, làm sao còn chạy.
Từ Lạc có chút buồn bực, tiếp tục hỏi:
- Giáo quan của các ngươi tên là gì?
- Thiết, Thiết huấn luyện viên.
- Đúng vậy! Đúng vậy, huấn luyện viên Thiết và Tần lão có ở đây không?
- Có.
- Dẫn ta đi, ta tìm hai người bọn họ có chút chuyện.
Vừa đi tới cửa, Từ Lạc lập tức cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại.
Không!
Không phải khí tức, mà là ba động!
Một cỗ tinh thần ba động cường đại!
Cao thủ đến rồi!
Người tới là một nam tử trung niên.
Nam tử nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, làn da ngăm đen, đầu không cao, dáng dấp rất cường tráng, cũng rất chắc nịch, tóc giữ lại một tấc, thân mặc một bộ trang phục màu sắc sặc sỡ, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất lão luyện thiết huyết.
Người này chính là huấn luyện viên của vệ đội Thần Thánh, Thiết Sơn.
Hắn lạnh lùng đứng đối diện, chống nạnh, hai tay chắp sau lưng, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Từ Lạc, trầm giọng nói:
- Các hạ chính là Quỷ Kiến Sầu đại danh đỉnh đỉnh Từ tiên sinh?
- Không sai.
Từ Lạc hơi híp mắt, tế ra thần thức dò xét, có thể cảm ứng rõ ràng lực lượng tinh thần mênh mông trên người nam tử.
- Vì sao vô duyên vô cớ sát hại chiến sĩ Tí Hộ Sở chúng ta!
- Hắn nói muốn một súng bắn vỡ đầu ta.
- Hắn nhiều nhất cũng chỉ hù dọa ngươi mà thôi, các hạ không cần thiết hung ác bá đạo như thế chứ?
- Thật ngại quá, ta là người trời sinh nhát gan, không chịu nổi hù dọa.
Từ Lạc lái vào Tí Hộ Sở, đẩy xe máy tới bên cạnh.
Giáo quan Thiết Sơn nhìn về phía thi thể không đầu còn chưa lạnh bên ngoài Tí Hộ Sở, lắc đầu, trong lòng ai thán một tiếng.
Hắn không chỉ một lần khuyên bảo những tiểu tử đội dự bị này, làm người đừng quá cuồng vọng, nói chuyện càng không nên làm càn, hiện tại là thế giới tận thế, một khi gặp phải cường giả siêu phàm chân chính, hối hận cũng không kịp.
Đáng tiếc.
Những tiểu tử này không ai nghe, bọn họ từ nhỏ lớn lên ở Tí Hộ Sở, lại là tu sĩ thần lực siêu phàm, mỗi một người đều tùy hứng bừa bãi, hoành hành bá đạo ở bên ngoài, ngoại trừ cao nhân của Thần miếu ra, căn bản không coi những doanh địa khác là người.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn.
- Không biết lần này các hạ tới Tí Hộ Sở, có chuyện gì?
- Tìm cao nhân thần miếu.
- Tiền bối Thần miếu đã rời đi bảy ngày trước.
- Thật sao.
Từ Lạc mỉm cười:
- Ngươi là giáo quan?
- Đúng vậy.
- Nghe nói ngươi rất mạnh, có thể lĩnh giáo một hai không?
Từ Lạc rung tay áo, mỉm cười nhìn giáo quan:
- Đương nhiên, chỉ là lãnh giáo, ta không có ác ý.
Cũng không phải rảnh rỗi đến đau trứng, nhất định phải không có việc gì thì tìm việc.
Lần này quả thật muốn lãnh giáo một chút.
Thứ nhất, hiểu rõ một chút thực lực của cảnh giới Khu Vật, nội tâm cũng có một chút căn cơ.
Thứ hai, có đôi khi biểu hiện ra một chút thực lực bản thân thích hợp, có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Thứ ba, chỉ cần thực lực của ngươi đủ cường đại, mới có thể tạo được tác dụng chấn nhiếp, về sau làm chút chuyện gì cũng thuận tiện hơn một chút, ví dụ như hỏi thăm chút tin tức, yếu điểm pháp môn tu luyện gì đó.
- Đại danh của Từ tiên sinh, ta như sấm bên tai, nghe nói thực lực các hạ sâu không lường được, thủ đoạn quỷ dị đến cực điểm, ta cũng vẫn luôn muốn mở mang kiến thức.
Hiển nhiên.
Cho dù Từ Lạc không mở miệng, Thiết Sơn cũng muốn nhân cơ hội này lãnh giáo hắn một chút, hắn duỗi tay ra hiệu, nói:
- Ra tay đi!
- Ngươi tới đây đi.
Từ Lạc cười trêu chọc:
- Ta sợ không cẩn thận sẽ giết ngươi.
Thủ đoạn của ma đạo đều vô cùng hung tàn, Từ Lạc cũng vậy, tạm thời không nói tới hai mươi bốn cây trận kỳ, chỉ là hơn bảy mươi sát hỏa hai tay, tùy tiện sờ một cái đã có thể khiến người ta hóa thành một vũng máu.
- Người trẻ tuổi!
Thiết Sơn quát:
- Ngươi quá ngông cuồng!
- Không có cách nào khác, từ nhỏ chính là cuồng như vậy, quen rồi.
- Được! Vậy ta sẽ đắc tội.
Đối diện.
Thiết Sơn nhấp nháy thần quang ở mi tâm, mở tay phải ra, một chiếc lá khô dưới chân rơi vào trong tay hắn, chỉ thấy hắn cong ngón tay búng ra, lá khô hóa thành một đạo mũi nhọn sắc bén.
Hưu ——
Tâm niệm Từ Lạc vừa động, tế ra pháp lực hộ thể, hình thành một tầng quang hoa bao phủ nhục thân, thốn mang đánh tới, đánh vào trên pháp lực quang hoa, chấn động pháp lực quang hoa có chút nhộn nhạo.
Sau đó, ông một tiếng, thốn mang hóa thành một đoàn liệt hỏa thiêu đốt hừng hực, trong lúc đốt cháy, bộc phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy tí tách, pháp lực quang hoa không ngừng rung chuyển.
- Đây là thực lực cảnh giới Khu Vật sao? Không được tốt lắm.
Từ Lạc cau mày, chân thành nói:
- Khỏi cần che giấu, cứ dùng hết thủ đoạn đã ẩn giấu ra đi, hôm nay nếu ngươi có thể rung chuyển ta một chút, ta mời ngươi ăn gà nướng, bao no quản đủ, dùng sức!



Bạn cần đăng nhập để bình luận