Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 397 - Tiên Ma chém giết (2)



Chương 397 - Tiên Ma chém giết (2)




- Mấy tiểu tử Xích Luyện Tông còn sửng sốt làm gì, xông lên, diệt sạch đám nhãi con của Vân Tiêu Tông này!
- Là lương thực! Những thứ này đều là lương thực tốt!
- Đám nhãi con, đều ra tay cho lão tử, nếu ngay cả một cửa Vân Tiêu Tông cũng không qua được, cũng không cần đi Lão Kim Câu làm gì!
Sưu sưu sưu sưu sưu...
Các lão tổ Xích Luyện Tông nối gót hiện thân, trực tiếp đại khai sát giới.
Thấy một màn như vậy, tu sĩ Ma đạo Xích Luyện Tông cũng ồn ào xông qua.
Đã có lão tổ đánh nhau, vì sao lại sợ!
Loạn rồi!
Hoàn toàn rối loạn.
Khắp nơi đều đang chém giết.
Sau khi gặp mặt, hai tu sĩ Vân Tiêu Tông và Xích Luyện Tông, tiên ma, giống như tử địch, vốn không dư thừa lời nhảm nhí, lập tức chém giết.
Từ Lạc tế ra bạch cốt đại kiếm, thỉnh thoảng đi lên bổ hai đao.
Đánh một hồi, dần dần phát hiện điều không thích hợp.
Có thể nhận được tín hiệu của Vân Tiêu Tông, ngày càng có nhiều tu sĩ Tiên đạo chạy đến từ bốn phương tám hướng.
- Không tốt! Là Kim Hà Tông!
- Đội thuyền Kim Hà Tông đến đây!
Nghe thấy tiếng la hét, Từ Lạc xoay người nhìn lại. Vừa nhìn thấy cũng không sao, lập tức sợ tới mức sắc mặt thay đổi.
Chỉ thấy mười mấy chiếc thuyền lớn cùng với phi thuyền đầy trời đang tiến về phía bên này.
Trên thuyền lớn treo lá cờ, ba chữ lớn trên đài cao của Kim Hà Tông càng nhìn thấy dễ dàng.
- Ma đạo tặc tử! Đừng có càn rỡ!
- Một đám cuồng đồ Ma đạo, ở hoang nguyên còn dám làm càn như thế, hôm nay để cho các ngươi có đến mà không có về, toàn bộ đều táng thân ở đây!
Một nhóm hơn mười vị lão tổ Kim Hà Tông, phóng người nhảy lên, người khoác hào quang màu vàng, đạp không mà đi, uy thế bàng bạc không ngừng nổ vang ở giữa trời.
- Giết...
Ngay sau đó.
Tu sĩ Kim Hà Tông cũng tế ra pháp kiếm, bay tới.
Vốn dĩ Xích Luyện Tông đông người, chiếm thế thượng phong đối phó tu sĩ Vân Tiêu Tông.
Bây giờ Kim Hà Tông giết đến, đồng thời bị hai đại Tiên đạo cự đầu vây quét, cục dần dần quay ngược lại, tu sĩ Ma đạo bên Xích Luyện Tông chết thảm trọng.
Không thể không nói.
Vân Tiêu Tông và Kim Hà Tông không hổ là Tiên đạo cự đầu.
Quả thực có không ít cao thủ.
Trong đó không thiếu thiên chi kiêu tử trẻ tuổi.
Một vị nam tử trong đó, lạnh lùng bất phàm, vẻ mặt kiêu căng.
Người mặc ngân bạc pháp y, tầng tầng ngân bạc bạch quang, phóng ra kiếm quang.
Trên đỉnh đầu, một đạo lôi vân màu vàng biến đổi, diễn hóa ra từng đạo thiểm điện.
Răng rắc! Răng rắc...
Nam tử kia chắp hai tay ở phía sau, hai hàng lông mày vênh váo, khóe miệng nở nụ cười khinh thường, cứ như vậy đạp không mà đi. Nơi đi qua, từng đạo kim lôi giống như lôi long không ngừng rít gào. Tu sĩ Ma đạo bên Xích Luyện Tông căn bản không địch lại, bị lôi điện màu vàng đánh lên người, pháp quang hộ thể bị sét đánh tan ngay tại chỗ, có người còn bị đánh thành thịt nát.
- Diệp! Lăng! Phong!
Từ Lạc nhìn chằm chằm vào nam nhân có kim sắc lôi vân kia, lập tức nhận ra người này chính là thiên chi kiêu tử cùng bái vào Kim Hà Tông với hắn, Diệp Lăng Phong!
- Tên sai vặt này hoàn toàn không thay đổi, vẫn tự đại càn rỡ như vậy!
Nhìn Diệp Lăng Phong.
Trong lòng Từ Lạc hơi phức tạp.
Nhìn ra, Diệp Lăng Phong cũng tu hành đến cảnh giới Pháp Thân trung kỳ, hẳn là mở ra năm sáu khiếu cung.
Chuyện này khiến Từ Lạc rất khó chịu.
Bản thân dựa lưng vào thế giới tận thế, lương thực vô hạn, mệt chết khổ luyện đến bây giờ, cũng mở ra năm khiếu cung.
Tiểu tử Diệp Lăng Phong ỷ vào thiên phú, linh căn cực phẩm lại cũng tu luyện đến Pháp Thân trung kỳ, xem ra Kim Hà Tông vì bồi dưỡng hắn, đập không ít tài nguyên.
Làm cho Từ Lạc khó chịu nhất chính là pháp tướng Kim Lôi của Diệp Lăng Phong so với năm đó dường như còn cường đại hơn không phải một chút xíu.
Tiểu tử này không ra tay, chỉ có pháp tướng Kim Lôi như vậy, một đường ngang ngược bá đạo, gần như không ai có thể địch lại.
- Khốn nạn!
Từ Lạc càng nhìn càng thấy khó chịu, hận không thể xách bạch cốt đại kiếm chém thẳng gã sai vặt này.
Suy nghĩ một chút, vẫn thôi đi.
Nhiều cao thủ Kim Hà Tông ở chỗ này, bản thân vẫn khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
- Không được! Phải chạy nhanh!!
Ngày càng có nhiều tu sĩ Tiên đạo chạy đến, hơn nữa còn có rất nhiều tu sĩ Tiên đạo từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Thế cục ngày càng bất lợi cho Xích Luyện Tông, không biết bao nhiêu tu sĩ Ma đạo đã chết, rất nhiều người bắt đầu chạy trốn.
- Yêu nữ Ma đạo lại thân có pháp tướng! Hôm nay ta không thể tha thứ cho ngươi!
- Quỳ xuống nhận lấy cái chết!
Phía xa xa.
Tuyết Vân Nghê lọt vào một đám tu sĩ Tiên đạo vây công.
Trong lúc này.
Mái tóc đen mượt như mực tùy ý múa loạn trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng.
Áo dài tuyết trắng, dáng người uyển chuyển đón cuồng phong đang gào thét.
Nàng lẻ loi một mình vung vẩy một pháp tướng tiên đồ màu trắng, tiên đồ phóng ra từng đạo hào quang, mặc dù lọt vào tu sĩ Tiên đạo vây công, cũng không sợ hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận