Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 540 - Mới vào thế giới Thần đạo



Chương 540 - Mới vào thế giới Thần đạo




Lắc đầu.
Lười suy nghĩ, lập tức đi vào trong Thần miếu trên núi.
Lúc này.
Dương Nhược Lâm ngồi xếp bằng giữa Thần miếu, thần hồng trên người buông lỏng, mi tâm thần tuyền lưu chuyển, vung hai tay lên, mười ngón tay liên tục co giật, từng đạo thần quang rơi xuống như thiên nữ tán hoa, rơi xuống mặt đất hình thành từng đạo thần văn kỳ huyền diệu.
Từ Lạc không quấy rầy mà đứng trước cửa với vẻ mặt hâm mộ.
Dương Nhược Lâm đã tới Thần miếu Vân Châu từ ba ngày trước.
Nói nếu muốn tiến vào Cự Môn tinh cung thì phải bố trí thần văn, mở thần môn.
Thật hay không, không rõ.
Dù sao nàng nói như vậy.
Trình độ văn hóa của Từ Lạc có hạn, không hiểu.
- Tri thức chính là lực lượng...
Nhìn Dương Nhược Lâm đang kết thần văn, bố trí hoa văn, hơn nữa bố trí thành tơ lụa, nội tâm Từ Lạc rất hâm mộ.
Pháp văn bên giới tu hành, hắn vẫn luôn học. Nhưng thần văn ở thế giới này thật sự không thông thạo, muốn học cũng không biết nên làm thế nào.
Không biết ai dạy cho Dương Nhược Lâm, chẳng lẽ là thần nữ trong tinh cung? Hay là trong tinh hoàn truyền thừa?
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Dương Nhược Lâm cũng ngừng tay.
Có lẽ vì tiêu hao thần lực quá mức, tinh thần uể oải. Nàng chậm rãi thở dài một hơi, nhấp nhấp miệng nhỏ giọng nói:
- Hẳn là có thể...
- Tiên tử vất vả...
Từ Lạc cười tủm tỉm đi qua, vội vàng đưa qua một ít thần ngọc.
Dương Nhược Lâm hơi lắc đầu, lấy thuốc bổ thần do mình chế biến ra, ăn mấy miếng vào:
- Từ đạo hữu, mời ngươi sau này đừng gọi ta là tiên tử nữa, có thể hoặc là...
- Không gọi tiên tử sao được, trong cảm nhận của ta ngươi chính là Cửu Thiên Tiên Tử.
Dương Nhược Lâm bị Từ Lạc nịnh bợ thổi cho xấu hổ:
- Ta nào có thể gánh nổi danh hiệu tiên tử, ngươi gọi tên ta, hoặc là đạo hữu đều có thể.
- Được rồi, Nhược Lâm tiên tử.
- Chậc... quên đi... Tùy ngươi.
- Tiên tử, thần môn này... đã bố trí xong rồi chưa?
- Được rồi, bây giờ chỉ cần chờ thần tích xuất hiện, sau khi thần tích xuất hiện là có thể mở cửa.
- Vậy sao...
Từ Lạc xoa cằm, híp mắt, cẩn thận nghiên cứu những hoa văn lộn xộn này, hỏi:
- Tiên tử, thần văn này do ai dạy? Nhìn rất huyền diệu.
- Trong tinh hoàn truyền thừa có ghi lại, thần nữ tiền bối cũng chỉ điểm cho ta một ít.
Thật tốt!
Đúng là tinh hoàn truyền thừa!
Từ Lạc vẫn luôn cho rằng tinh hoàn truyền thừa là kế thừa Liêm Trinh chi ý. Hiện tại xem ra cũng không chỉ có như vậy.
Hắn từng nghe thần nữ nói, tinh hoàn là tinh thần kết tinh do nhiều thế hệ trước của tinh cung lưu lại. Cái gọi là tinh thần kết tinh tâm huyết, nó ẩn chứa vô số tâm huyết Thần đạo.
Ở thế giới tận thế văn minh Thần đạo vừa cất bước.
Tri thức Thần đạo mới là tài sản có giá trị nhất.
So với thứ này.
Liêm Trinh chi tâm mà mình cướp được. Mặc dù có thể khiến Bắc Đẩu Thiên Cương Liêm Trinh Thần Tướng diễn hóa ra hoàn toàn thể. Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Chuyện này cũng giống như vậy.
Mình đào được một miếng vàng.
Mà Dương Nhược Lâm không chỉ học được phương pháp đào vàng, còn biết nơi nào có vàng.
- Tiên tử...
Từ Lạc ngửa đầu nhìn U Nguyệt phía chân trời, cảm giác thần tích sắp xuất hiện, hỏi:
- Chờ thần tích giáng lâm, sau khi ngươi mở thần môn, chúng ta trực tiếp đi vào? Hay là làm gì? Có nguy hiểm hay không?
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là chẳng có nguy hiểm gì, nhưng...
Dương Nhược Lâm lại đổi giọng, nói:
- Nhưng sau khi vào đó sẽ gặp nguy hiểm gì, ta không biết được, thậm chí có thể Âm Thần không cách nào trở về, cũng không phải không có khả năng, cho nên... hy vọng ngươi suy xét rõ ràng, để tránh hối hận.
- Âm Thần không cách nào trở về?
Từ Lạc nhíu mày, hơi không hiểu:
- Ý gì? Cái gì mà Âm Thần không cách nào trở về?
- Tiến vào thần môn, thân thể không cách nào xuyên qua, chỉ có Âm Thần mới có thể.
Nghe vậy.
Từ Lạc thầm giật mình:
- Nói cách khác... Lúc chúng ta tiến vào, phải tế ra Âm Thần tiến vào Cự Môn tinh cung?
- Đúng vậy.
- Thân thể thì sao?
- Không qua được.
- Vì sao? Vào thời điểm Liêm Trinh tinh cung hiện thế, vi sao thân thể của chúng ta vào được?
- Đó là vì Liêm Trinh tinh cung đã ở thế giới hiện tại, đương nhiên thân thể có thể tiến vào. Mà Cự Môn tinh cung vẫn chưa hiện thế, vẫn đang ở thế giới Thần đạo.
Từ Lạc càng nghe càng cảm thấy kỳ quái:
- Thế giới Thần đạo bên phía bọn họ, chẳng lẽ là một thế giới tinh thần? Thân thể không thể sinh tồn? Hay đã xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không rõ lắm.
Nhắc tới thế giới Thần đạo, Dương Nhược Lâm cũng cau mày:
- Ta chỉ nghe thần nữ tiền bối nói qua, thế giới của bọn họ, rất lâu trước đây thân thể cũng có thể sinh tồn, từ sau khi sụp đổ, thân thể không thể nào sống sót.
- Thật sao...
Từ Lạc rơi vào trầm tư, đột nhiên ý thức được gì đó:
- Chúng ta tiến vào Cự Môn tinh cung, có tính là tiến vào thế giới Thần đạo hay không?
- Nên xem như vậy đi.
- Thế giới Thần đạo là dáng vẻ gì?
- Ngay cả ta cũng chưa từng đến, cũng chưa từng thấy rõ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận