Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 89 - Thiên Ma cổ quan (2)



Chương 89 - Thiên Ma cổ quan (2)




- Lão tổ biết ngay không ai có thể rời khỏi nơi này! Không có ai!
Âm Nha rất kích động, đồng thời cũng rất phẫn nộ:
- Tiểu tử không biết sống chết, ngươi dám lừa gạt lão tổ!
- Vãn bối cũng bất đắc dĩ, mong lão tổ thứ lỗi, nhưng lão tổ có thể yên tâm, vãn bối vừa rồi đã nói, chắc chắn sẽ không tiếc dư lực cống hiến sức lực cho lão tổ!
- Tốt! Tốt lắm! Cực kỳ tốt!
Âm Nha gật đầu, một bộ dáng đắc ý, dường như cảm thấy mình lại có thể nắm lấy Từ Lạc, đôi mắt nhỏ xoay tròn, không biết đang tính toán cái gì, sau một lúc lâu, lắc mình nhoáng lên, một sợi lông chim tạp nham bay tới trước người Từ Lạc:
- Ngươi cầm sợi lông chim của lão tổ, về sau liền có thể tự do tiến vào động thiên đại mộ.
- Thật hay giả? Sẽ không phải giống như ba cái gương bên ngoài kia, chỉ là một vật trang trí chứ?
- Ngươi có thể thử xem.
Từ Lạc đi qua, cầm lấy lông chim, vạch lên vách tường một cái, màn sáng xuất hiện lần nữa.
- Lão tổ quả nhiên lợi hại!
- Đó là đương nhiên.
Từ Lạc xuyên qua màn sáng, lần nữa trở lại đại sảnh cũ nát kia, nhìn sợi lông tạp trong tay, hắn hoài nghi vẫn là một vật bài biện, xem chừng vẫn là Âm Nha ở sau lưng điều khiển.
Lần này hắn không trở về nữa.
Đùa cái gì thế.
Thật vất vả mới đi ra, hắn cũng sẽ không dễ dàng đi vào.
Ít nhất.
Bây giờ thì không.
Trong không gian đại mộ.
Âm Nha đứng trên cột xương Quỷ Hồn Phiên, đợi một hồi không thấy Từ Lạc trở về, tức đến chửi ầm lên:
- Thằng ranh! Vậy mà chạy mất!
Ngược lại, lại cười lên cạc cạc cạc:
- Hay! Chạy chứng tỏ tiểu tử sợ bị vây ở đây, ừm... Xem ra là thật, tiểu tử quả thật không có thần thông thông thiên, bằng không... Lão tổ thật sự không bắt được hắn, tắc tắc tắc!
Âm Nha không sợ Từ Lạc rời đi.
Điều thực sự khiến nó sợ hãi chính là sau khi Từ Lạc rời đi cũng không trở lại nữa.
- Lão tổ đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đợi được một tiểu tử ra dáng, lúc này không thể để hắn chạy được, phải nghĩ biện pháp gì để hắn lưu lại.
- Lụa vàng ở trong tay thằng nhãi này không nói, ngay cả Thái Âm Quỳ Thụ cũng bị tiểu tử này nhổ đi, con bà nó! Tiểu tử này chân rất nhanh nhẹn! Nhưng mà, đây cũng là một chuyện tốt, lão tổ không sợ hắn tu luyện Thiên Ma Pháp Thân, chỉ sợ tiểu tử này tu luyện không ra!
- Cũng không biết tiểu tử này... Có được hay không, thích hợp hay không, ừm... Thân hình vừa nhìn có thể nằm trong Thiên ma cổ quan, nằm vào đó hẳn là vừa vặn, nếu như tiểu tử này có thể tu luyện ra Thiên Ma Pháp Thân, đến lúc đó... có thể thử trước một lần.
- Đợi một chút!
- Nếu như tiểu tử này không tu luyện ra được Thiên Ma Pháp Thân, Thái Âm Quỳ Thụ lại không có, vậy lão tổ đi đâu tìm người đây?
- Không được! Phải nghĩ biện pháp, thu hồi Thái Âm Quỳ Thụ về đây.
- Ài.
Âm Nha than thở, cúi đầu nhìn Quỳ Âm lão ma sớm đã hóa thành thây khô, nhất thời một cỗ lửa giận vô danh.
- Quỳ Âm, đồ ngốc! Ngu xuẩn, phế vật! Lão tổ cực khổ khổ khổ tài bồi ngươi lâu như vậy, một vốc cứt đái kéo ngươi khôn ra, ngươi con mẹ nó... Vậy mà lại vì một con đàn bà lẳng lơ nhất thời nghĩ không ra, thật sự là tức chết ta mà!
- Lão tổ cho ngươi cơ hội tốt như vậy, ngươi không dùng được a!
Âm Nha thoáng cái nhảy đến đỉnh đầu Quỳ Âm lão ma, há miệng mổ:
- Nói cho ngươi biết bao nhiêu lần, con mụ xấu xa chỉ phá hỏng đạo tâm của ngươi, ngươi không nghe! Thế nào, khôn ra chưa?
- Đồ ngốc!
- Đồ ngu ngốc!
- Phế vật!
Rời khỏi động thiên đại mộ, trở lại tòa đại điện cũ nát kia.
Trước kia lúc đến, đều là bị Huyền Thủy lão tổ cất vào trong túi càn khôn, căn bản không biết đây là nơi nào, cho đến sau khi đi ra ngoài, mới phát hiện đây là một cái giếng cạn.
Càng làm cho Từ Lạc kinh ngạc chính là, bên ngoài giếng là một tòa đạo quan.
Trong đạo quan còn có hơn mười vị tu sĩ.
Sau khi ép hỏi, thì ra bọn họ đều là tán tu Ma đạo ở gần Xích Luyện Tông, được ba vị lão gia an bài đóng giữ ở chỗ này.
Sau đó, sẽ không có sau đó nữa...
Đạo quan trở thành một mảnh phế tích, người ở bên trong cũng không còn.
Trở lại tận thế.
Từ Lạc vốn định trồng Thái Âm Quỳ Thụ trong biệt thự nhỏ của mình, sau đó suy nghĩ một chút, lo lắng trồng không sống, lại khiêng Thái Âm Quỳ Thụ, trồng nó ở đầm lầy thi địa có âm khí nồng đậm.
Hoàn cảnh nơi này không khác gì trong đại mộ, âm sát khí cũng tạm được, cộng thêm vầng sáng đặc biệt của mặt trời màu xanh âm u treo trên bầu trời kia, Thái Âm Quỳ Thụ có thể sống sót.
Thái Âm Quỳ Thụ này cũng không cao, giống như một loại cây hòe cổ thụ, thân cây rất thô, chừng tám chín thước, hơn nữa vỏ cây giống như màng xương khô, có chút khiếp người.
Trên Quỳ thụ nở đầy Thái Âm Quỳ Diệp Diệp, lít nha lít nhít, đếm không hết, mỗi một Thái Âm Quỳ Diệp đều to bằng bàn tay, dưới ánh trăng chiếu rọi, cũng có thể thấy rõ lá quỳ tản ra sát khí nhàn nhạt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận