Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 669 - Thế giới bên ngoài (2)



Chương 669 - Thế giới bên ngoài (2)




Đương nhiên.
Cũng chỉ là lúc ở Lam Tinh mà thôi.
Hiện tại thì khác.
Nếu như nói Âm Thần của thế giới Thần đạo hiển linh trên Lam Tinh, hắn cảm thấy cũng không phải không có khả năng. Cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện này thao tác không khó, đơn giản chỉ là bám vào thân mà thôi, nói không chừng đám người đạo sĩ ở Lam Tinh lúc trước, động một chút liền mời thần thượng nhập thân, rất có thể bọn họ đã mời tới Âm Thần của thế giới Thần đạo.
- Đúng rồi, ngươi nhìn cái này...
Dương Nhược Lâm đưa một khối thần ngọc cho Từ Lạc.
Thần ngọc hình chữ nhật, dài một thước, toàn thân xám trắng, trên đó khắc ấn một ít hoa văn lung tung.
Thứ này hắn không biết cũng không nhìn ra huyền diệu gì:
- Đây là phù văn Thần đạo sao?
- Không phải.
- Đó là cái gì?
- Văn tự, là văn tự thời đại Tiên Tần!
Dương Nhược Lâm nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc gần chết, Từ Lạc nhìn chằm chằm chữ viết hơi mờ trên thần ngọc, nhìn thật lâu sau:
- Ngươi tìm được ở đâu?
- Trong Tam Phạt thần cung.
Vẻ mặt Từ Lạc trở nên nghiêm trọng, hỏi:
- Nếu ta nhớ không lầm, ngươi đã từng nói văn tự trong thế giới Thần đạo đều là văn tự Thần đạo? Vì sao lại xuất hiện văn tự ở thời đại Tiên Tần? Hay là nói văn tự Thần đạo là của thời đại Tiên Tần?
- Không phải, chữ của thế giới Thần đạo chính là thần văn và phù văn.
- Nếu như vậy, vì sao thời đại Tiên Tần lại có chữ viết?
- Ta cũng không rõ lắm. Hơn nữa, loại thần ngọc này có ghi lại văn tự Tiên Tần, ta tìm được cũng không chỉ một chỗ. Ở trong Liêm Trinh thần cung, bao gồm một số di tích thế giới Thần đạo hiện thế cũng có một ít.
Từ Lạc tự nói tự nghe, lẩm bẩm:
- Thế giới Thần đạo và thời đại Tiên Thần có mâu thuẫn với nhau?
- Ta không rõ lắm, ta đã hỏi Quỷ tiên sinh. Quỷ tiên sinh nói có lẽ thần ngữ của thời đại Tiên Tần là thật. Có phương sĩ của Tiên Tần tu luyện Thần đạo, sau khi vũ hóa phi thăng đã tiến vào thế giới Thần đạo. Cho nên thế giới Thần đạo mới có ghi lại văn của của Tiên Tần.
Từ Lạc gãi gãi đầu.
Cảm giác đầu óc hỗn loạn.
Trong chốc lát nói thế giới Thần đạo có thể là Âm gian, trong chốc lát nói có thể là Thiên Đình.
Hiện tại lại có thể là phương sĩ Tiên Tần phi thăng.
- Phương sĩ Tiên Tần...
Cho đến ngày nay, Từ Lạc vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp đám người Ngu Yến Thanh, bọn họ xem hắn là phương sĩ Tiên Tần.
Lúc ấy hắn chưa thể lý giải được, hiện tại nghĩ lại, phỏng chừng bọn họ cũng đã từng nghe thấy một số lời đồn.
Hơn nữa thần côn điên khùng kia thường xuyên nói đã gặp qua phương sĩ của thời đại Tiền Tần.
Nhìn thần ngọc ghi lại chữ viết của Tiên Tần, xem ra đồ chơi này không phải không có khả năng.
- Ngươi có đọc được chữ phía trên không?
Dương Nhược Lâm không biết, nàng vẫn luôn muốn nghiên cứu. Thế nhưng lịch sử tận thế vô cùng thiếu thốn, hoàn toàn không thể xuống tay.
- Ai, không có văn hóa thật đáng sợ.
Dương Nhược Lâm còn cho rằng Từ Lạc đang chê cười nàng, tức giận hỏi:
- Ngươi biết không?
- Nếu như ta biết thì tốt rồi, lúc trước đọc sách ít, sau này phải đọc nhiều hơn mới được.
Từ Lạc đã không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy hắn ăn thua thiệt vì không có văn hóa. Nghĩ về sau có cơ hội vẫn phải học tập nhiều hơn. Nếu không cảm thấy mình giống như kẻ mù chữ. Ngươi không biết phù văn thế giới Thần đạo thì thôi đi. Ngay cả những chữ viết của lão tổ tông thời đại Tiên Tần cũng không biết. Qua mấy năm nữa, ngay cả chữ viết của Lam Tinh cũng sắp quên hết.
...
...
Hai người cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước.
Ngày càng ít thần quang.
Âm hồn đầy trời ngày càng thưa thớt.
Ngay cả hắc phong cũng trở nên yếu hơn rất nhiều.
- Đây là... sắp đi ra ngoài?
Từ Lạc nhảy lên, mang theo Dương Nhược Lâm bay đi, cảm giác như sắp rẽ mây nhìn thấy trăng sáng.
Ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là ánh mặt trời u ám như trước. Hắn nhìn quanh, phía xa là rừng cây mênh mông bát ngát.
- Xem ra, chúng ta ra ngoài.
Dương Nhược Lâm hưng phấn kêu to, Từ Lạc nhìn xung quanh. Mặc dù gió đen vẫn gào thét như cũ, âm hồn vẫn không ít. Nhưng cũng chỉ hơi ít hơn mà thôi.
Chẳng qua.
Bọn họ không có vật tham chiếu, trong thời gian ngắn, Từ Lạc cũng không rõ. Rốt cuộc bọn họ đi ra ngoài hay đi ngược trở về.
- Chúng ta ra ngoài.
- Sao ngươi có thể xác định?
- Ngươi nhìn phía trước.
Từ Lạc thuận theo nhìn qua, chỗ xa có thể thấy một cột sáng bạc trắng.
Ở thế giới tận thế u ám này, cột sáng màu bạc trắng nhìn giống như một ngọn hải đăng đại biểu cho ánh sáng.
- Đó là thứ gì, thần tích?
- Chắc không phải, mặt trời lặn, U Nguyệt cũng chưa xuất hiện. Dưới tình huống bình thường sẽ không sinh ra thần tích. Nhưng cũng không dám cam đoan, nhiều năm như vậy, chúng ta không biết gì về bên ngoài. Có lẽ hiểu biết của bọn họ về thế giới Thần đạo vượt xa chúng ta.
Từ Lạc gật đầu cảm thấy có đạo lý. Lại nhìn sang, phía xa xa có một hướng khác, lại nhìn thấy một luồng sáng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận