Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 110 - Dồn dập bỏ dầu vào nồi. (3)



Chương 110 - Dồn dập bỏ dầu vào nồi. (3)




- Đi Đại Hà Phong làm gì?
- Trước đó vài ngày uống rượu, Từ Lạc nói với ta, hắn chuẩn bị bái nhập môn hạ Đại Hà Mỗ...
- Cái gì cái gì?
Khương Phi hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không, Đoàn Mặc Tuyết trực tiếp bật cười:
- Chỉ có hắn? Còn bái nhập vào môn hạ của Đại Hà mỗ mỗ? Đầu óc hắn có vấn đề gì không? Hắn dựa vào cái gì? Chẳng trách người ta nói người ta càng vô tri thì lá gan lại càng lớn.
- Mặc Tuyết sư tỷ, ta cũng khuyên Từ Lạc, để hắn thực tế một chút, nhưng Từ Lạc nói hắn có nắm chắc... Hay là chúng ta cùng đi Đại Hà Phong hỏi một chút?
- Không cần hỏi, hắn căn bản không gặp được Đại Hà mỗ mỗ, dây leo ăn thịt trên Đại Hà Phong sẽ trực tiếp nuốt chửng hắn.
Vừa nghe Từ Lạc bị Thực Nhân Đằng ăn mất, Lý Đại Quang lập tức kinh hoảng:
- Trời ạ! Cái này... cái này làm sao đây.
- Là chính hắn vô tri, tự tin mù quáng, chết chưa hết tội, không liên quan đến ta, ta đã khuyên hắn, vả lại, không chỉ một lần, ta đã sớm nói qua, nếu hắn không nghe ta khuyên bảo, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!
Đoạn Mặc Tuyết không nói nhiều, nàng còn phải trở về tu dưỡng, chuẩn bị cho ngày mai ra biển xuống vạc dầu.
Từ Lạc sống hay chết, nàng căn bản không quan tâm, từ việc năm đó bái nhập Kim Hà tông, mở rộng tầm mắt, Từ Lạc ở trong mắt hắn đã không khác gì phàm nhân con sâu cái kiến.
Sáng sớm, mặt trời mới lên.
Một chiếc phi thuyền, lao vùn vụt giữa không trung.
Toàn thân phi thuyền xám trắng, giống như ngọc thô xây thành, dài khoảng mười trượng, hai bên phi thuyền cũng có từng khối ngọc thạch xây đắp, giống như lân phiến, nhìn qua giống như một đầu Ngân Long thon dài bay lượn phía chân trời.
Đại Hà mỗ mỗ đứng ở sừng nhọn đầu rồng của phi thuyền, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng người, nghênh đón cuồng phong, bím tóc đuôi ngựa tùy ý lắc lư, áo bào trắng bay phất phới.
Khuê lão mặc một bộ áo bào tro đứng ở bên cạnh.
Trên boong thuyền, một nhóm năm người đứng riêng rẽ, Từ Lạc cũng ở trong đó, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bốn vị môn nhân khác của Đại Hà mỗ mỗ, thực lực tu vi không rõ lắm, ngược lại nhìn mỗi người đều không phải là người dễ trêu chọc.
Trước kia Đại Hà mỗ mỗ chưa từng thu môn nhân, năm người bao gồm Từ Lạc, đều là nửa năm qua tạm thời đưa tới, Từ Lạc suy nghĩ chuyện này hẳn là vì sắp bỏ dầu vào nồi.
Rốt cuộc là phải nhảy vào vạc dầu sao?
Vừa rồi nghe Khuê lão nói, cái gọi là chảo dầu là một cái hồ sâu, ở trên một hải đảo.
Trong hồ có một dòng huyết tuyền núi lửa, khi núi lửa bộc phát, có thể sẽ phun ra ấn ký lệnh, nhiệm vụ của bọn họ chính là tranh đoạt ấn ký lệnh.
Về phần tại sao huyết tuyền núi lửa phun ra ấn ký lệnh, ấn ký lệnh dùng làm gì, Khuê lão không nói, ai cũng không dám hỏi.
- Đám nhãi con.
Khuê lão híp mắt đảo qua đảo lại năm người, âm trầm nói:
- Huyết tuyền núi lửa đã xuất hiện được hơn nửa năm, phun ra ngoài mấy tháng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoặc lúc này đây, hoặc là mười lăm tháng sau, nhiều nhất trong vòng ba tháng nhất chắc chắn sẽ phun ấn kí ra.
Lúc này.
Giọng nói của Đại Hà mỗ mỗ vang lên:
- Chắc là lần này.
- Nghe thấy chưa, lần này huyết tuyền núi lửa tám chín phần mười sẽ phun ra ấn ký lệnh, rốt cuộc sẽ xuất hiện bao nhiêu ấn ký, tạm thời không biết, các ngươi cũng không cần biết, chỉ cần nhớ kỹ một điểm, nhiệm vụ của các ngươi chính là tranh đoạt ấn ký lệnh.
Ánh mắt Khuê lão lóe lên từng tia sáng, giọng điệu cũng trở nên sắc bén:
- Là không tiếc bất cứ giá nào tranh đoạt, nếu như bị người ta giết chết ở trong đó, các ngươi chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nếu như đoạt được ấn ký, mỗ mỗ trọng thưởng!
Đây chính là lợi và hại khi làm việc cho mỗ mỗ.
Dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy một cơ hội trở nên nổi bật.
Chết thì chết.
Không chết thì xuất đầu.
Rất nhiều người bái nhập làm môn hạ của lão gia mỗ mỗ, không cầu được nổi danh, chỉ cầu được che chở.
Muốn được phù hộ, trước hết phải đi chịu chết thay lão gia mỗ mỗ, không muốn chịu chết, chỉ có thể ở Lão Hòe Lĩnh chờ chết.
Thứ này là một vòng tuần hoàn chết, chỉ có người phá cục mới có thể đứng vững.
Hơn nữa Khuê lão còn nói không tiếc bất cứ giá nào, nhấn mạnh mấy chữ, ý ở ngoài lời, Từ Lạc cũng nghe hiểu, nếu như cần thiết, năm người các ngươi có thể tàn sát nhau tranh đoạt, Đại Hà mỗ mỗ sẽ không quản, nàng chỉ quan tâm ai có thể cướp được ấn ký lệnh, ngươi đoạt được bằng cách nào, nàng ta không có hứng thú biết, cũng không muốn biết.
Năm người nhìn nhau, không tự giác cách xa những người khác một chút, không biết có phải trong năm người, chỉ có Từ Lạc lớn lên trẻ trung, lại quen mặt, ánh mắt bốn người khác nhìn hắn, đều giống như ác lang nhìn thấy thỏ, trong mắt chợt lóe hung quang.



Bạn cần đăng nhập để bình luận