Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 235 - Ai là ngoan nhân (2)



Chương 235 - Ai là ngoan nhân (2)




Thực lực Thẩm Cao Thăng mạnh mẽ.
Một thân phù văn màu máu biến hóa muôn vàn, không chỉ khiến cho thân thể của hắn đao thương bất nhập, còn có thể kích phát ra một thân pháp lực sôi trào thiêu đốt. Lúc chém giết đối thủ, Kim Xà bí quan nuốt lấy lưỡi rắn, phun ra từng tia huyết vụ.
Trước sau ba phút, đối thủ đã chết...
Ngay cả hài cốt cũng không lưu lại, tứ chi bị Thẩm Cao Thăng xé rách, thân thể bị sương mù máu hủ hóa biến thành một dòng máu, có thể nói là hung ác đến cực điểm.
Trận chiến này.
Thẩm Cao Thăng đã thắng bốn trận.
- Thẩm Cao Thăng.
Trên đài.
Cừu lão chấp sự của Chấp Sự Đường, cái đầu có hai mặt trước sau, một gương mặt trắng bệch, một gương mặt đen thui, được người ta gọi là Phán Quan Sinh Tử.
Mặt đen nhắm mắt.
Gương mặt trắng ở phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Thẩm Cao Thăng, búng ngón tay, một miếng ngọc bài bay qua:
- Lại có người ném thẻ bài cho ngươi, thời gian chín ngày.
- Hừ! Không biết sống chết!
Thẩm Cao Thăng càng đánh càng hăng, hắn đã thắng bốn trận, lòng tin tăng gấp bội, có Kim Xà thế gia chống lưng, hắn không có sợ hãi gì cả.
...
...
Thời gian chín ngày thoáng cái đã trôi qua.
Hôm nay.
Đó là trận chiến sinh tử của Từ Lạc, còn là trận thứ ba.
Sáng sớm đã đi vào sinh tử đài chờ đợi.
Sau khi được chứng kiến thực lực của Thẩm Cao Thăng, hắn cũng không lo lắng, càng nắm chắc trăm phần trăm có thể giết được Thẩm Cao Thăng.
Vấn đề là.
Làm sao giết?
Đó mới là điểm quan trọng nhất.
- Trận chiến này, ta nhất định phải lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép Thẩm Cao Thăng, tốt nhất có thể tạo được tác dụng chấn nhiếp. Nếu không, cách đăng môn đại điển còn hai tháng nữa, nhất định sẽ có không ít người khiêu chiến ném thẻ bài với ta...
Một khâu này.
Muốn cẩu thả cũng không được.
Chỉ có thể một đường giết ra.
- Mỗ mỗ nhà ta đâu?
Từ Lạc quay đầu nhìn, đây đã là trận thứ hai, sắp đến lượt mình. Đại Hà mỗ mỗ còn chưa hiện thân.
- Ngươi yên tâm đi, nếu mỗ mỗ đã đồng ý với ngươi, đương nhiên sẽ không thất hẹn, nhất định sẽ bảo vệ ngươi.
...
Nói thì nói như vậy.
Người không tới.
Làm sao yên tâm được?
Đại Hà mỗ mỗ không hiện thân thì thôi, Hòe bà bà thần bí bên cạnh Bạch Cốt phu nhân cũng không nhìn thấy bóng dáng.
Tình huống gì!
Ai cũng muốn tranh khẩu khí lớn.
Người đâu?
Đã đến bước này rồi, không cần che giấu nữa, lộ mặt đi? Cho dù không ra tay, lược trận, hô vài tiếng cũng được mà!
- Trận sau, đệ tử cấp ba Từ Lạc khiêu chiến với đệ tử cấp một Thẩm Cao Thăng!
Cừu lão cố chấp lớn tiếng lớn tiếng quát:
- Hai vị đệ tử, nhanh chóng đăng ký!
Thẩm Cao Thăng đi lên.
Phu thê Thẩm thị của Đại Phù Phong dẫn theo ba mươi sáu người Thẩm gia cũng nhao nhao đứng ở dưới trướng. Trưởng lão Kim Xà thế gia vẫn như trước đây đứng ra bảo vệ cho Thẩm Cao Thăng.
Từ Lạc nhìn thấy Đại Hà mỗ mỗ và Hòe mỗ mỗ vẫn chưa hiện thân, tức giận mắng một câu, hắn đứng dậy.
Trong chớp mắt đáp xuống đất, hắn bước ra một bước, bước chân thành thốn, phía sau mang theo từng đạo tàn ảnh, cánh tay phải vừa nhấc lên, như con rồng bay trong không trung, năm ngón tay mở ra, đại uy vô lượng.
Tay nâng chưởng hạ xuống, bịch một tiếng.
Thẩm Cao Thăng còn không biết thế nào, đầu trực tiếp nở hoa, một cột máu từ trong cổ phun ra ngoài, cơ thể cứng ngắc ngã trên ghế bành.
Nhanh!
Quá nhanh!
Nhanh đến nỗi khiến cho Cừu lão chấp sự Phán Quan Sinh Tử ngẩn người ra ở đó, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.
Hắn nhớ rõ Từ Lạc.
Bởi vì một năm trước, Từ Lạc với gương mặt thanh tú, trong nháy mắt giết một tên đệ tử cấp ba.
Thế nhưng hắn không ngờ, một năm sau ngắn ngủi, Từ Lạc vẫn với gương mặt thanh tú đó, trực tiếp chấn chết một vị đệ tử cấp một.
Phải biết rằng Thẩm Cao Thăng liên tiếp thắng bốn trận. Với kinh nghiệm nhiều năm làm việc của Cừu lão, gần như kết luận chắc chắn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Cao Thăng hẳn có thể thủ được vị trí này.
Vạn vạn không ngờ rằng... Vừa đối mặt trực tiếp đã bị chấn chết. Thực lực tiểu tử này làm sao tăng nhanh được. Tất cả chỉ mới một năm!
Trong phòng.
Có lẽ việc này quá mức kinh ngạc, cũng quá sức khó tin. Cho nên phu thê Thẩm thị nhìn thi thể con trai của mình liền ngẩn người ra. Một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, lập tức lửa giận thiêu thân, tức giận đến mức mặt trắng bệch, hai mắt cũng sắp phun ra lửa.
- Thằng ranh con! Đền mạng cho con ta!
Thẩm thị lão gia nổi giận, hắn tung người nhảy lên, muốn chấn giết Từ Lạc.
Thoáng chốc!
Một ánh đao xẹt qua!
Răng rắc!
Thân thể Thẩm thị lão gia trực tiếp bị một đao chém thành hai đoạn trái phải.
Ngay sau đó.
Một người nhảy xuống đài cao, bảo hộ trước người Từ Lạc.
Một nữ tử.
Một nữ tử thân cao gần ba mét.
Thân hình nàng cực kỳ cường tráng, mặc một bộ áo bào trắng, cột một bím tóc đuôi ngựa, mặt không biểu cảm, tay cầm một thanh Thanh Long Yển Nguyệt dài cỡ một trượng.
Không phải Đại Hà mỗ mỗ thì là ai!



Bạn cần đăng nhập để bình luận