Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 819 - Từ nay về sau, xin hãy gọi ta là Thiên Ma



Chương 819 - Từ nay về sau, xin hãy gọi ta là Thiên Ma




- Tên tiểu tử ấy nuốt hết Trúc Cơ Đan ngũ thải, Huyết Ma Chi Tâm, Thái Âm Quỳ Diệp, linh chủng Kim Bích… Vô số Bách Hồn Đan, hơn ba trăm hồn đỉnh đầy âm nguyên… Còn cả sáu mươi ba trận kỳ, một Huyết Tuyền Ma Nhãn Phệ Huyết Phiên, nghĩ lại đáng sợ thật!
- Nếu hắn không vậy, có lẽ còn có hi vọng, nhưng một lần nuốt nhiều thiên địa côi bảo như thế, đến Đại La Kim Tiên cũng vỡ bụng, bạo thể chết…
- Hi vọng cái khỉ gì! Ngươi nghĩ hắn muốn nuốt à? Hắn không dừng được, dừng lại sẽ suy kiệt chết già ngay.
- Nhìn đi… Pháp thân hệ chữ Thiên, dù là Thiên Ma hay Thiên Tiên, cũng không thể Hậu Thiên Trúc Cơ, chắc truyền thuyết là thật, chỉ người có Thiên Mệnh Đại Đạo bẩm sinh mới được, còn không, ai cũng phải chết!
- Thượng Cổ Cấm Kỵ, Thiên Ma Pháp Thân… Đáng tiếc! Lão phu còn nghĩ rằng sẽ có một vị Thiên Ma chân chính xuất hiện cơ.
- Hừ! Đáng đời! Phàm nhân cũng dám vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh, tu luyện Thiên Ma Pháp Thân. Đúng là không biết lượng sức, chết chưa hết tội! Chết thật tốt!
- Lão thất phu Kim Hà Tông, các ngươi có gì để cười trên nỗi đau người khác. Thiên kiêu tuấn kiệt thế hệ này của các ngươi bị người ta giết sạch, ngay cả Hoa Đông Phương cũng bị đánh thành đống thịt nát, thế mà còn cười được.
Một đám lão tổ tranh cãi ầm ĩ, có cảm khái, có phiền muộn, cũng có tiếc hận.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Thiên Ma Pháp Thân kinh thế hãi tục của Từ Lạc, rất nhiều lão tổ cảm thấy vô cùng may mắn, may là cuối cùng tiểu gia hoả đó không dựng được căn cơ đại đạo, nếu không… Đến lúc đó có khi không chỉ chết thiên kiêu tuần kiệt đời này, mà còn đời trước, trước nữa, cả mấy tên già bọn họ cũng trở thành đá kê chân cho Từ Lạc trên tiên lộ thông hướng Thiên Ma.
Nói quá à? Không hề! Từ xưa đến nay, trên đường trưởng thành của mỗi một Ma Quân cái thế, đều dấy lên tinh phong huyết vũ trong thiên hạ, máu chảy thành sông, thi cốt khắp núi.
Tiên lộ Ma Quân đi đều được trải bởi vô số sinh mệnh, nhuộm đỏ bằng máu tươi, thi cốt làm đá tảng.
- Hắn… Chết rồi… Sao có thể?
Mặt Tuyết Vân Nghê xám tro, hồn bay phách lạc đứng trên đỉnh Lâm Lang Sơn, ngây ngốc nhìn tiên đài vắng lặng.
Lúc trước, nhìn Từ Lạc giáng xuống Lâm Lang Sơn, nàng đã vô cùng kích động.
Nhất là khi Từ Lạc ôm nàng, một mình trấn sát hơn nghìn thiên kiêu các đại môn phái thế gia, càng khiến nàng chắc chắn một điều, là có lẽ mình thích tên gia hoả này thật rồi.
Thậm chí nàng bắt đầu mơ về tương lai tốt đẹp của hai người, nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước.
Trơ mắt nhìn Từ Lạc bạo thể chết, lúc này Tuyết Vân Nghê mới tỉnh mộng, lôi nàng từ cơn mơ về hiện thực tàn khốc, trong nháy mắt, phảng phất như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, khiến nàng không thể tiếp nhận nổi.
- Hắn chết…
Trên một chiếc phi thuyền, khuôn mặt kinh hồng xinh đẹp của Bạch Cốt phu nhân không còn giọt máu, khoé miệng vương ít vết máu.
Nàng yếu ớt ngồi đó, vẻ mặt cô đơn lạc lõng, nhìn Lâm Lang Sơn trong Lâm Lang Động Thiên, nỉ non:
- Cuối cùng hắn vẫn không thể dựng thành căn cơ đại đạo… Ha ha…
Không, Bạch Cốt phu nhân lắc đầu cười, như tự giễu:
- Rốt cuộc ta chờ mong gì đây? Có gì mà đợi…
Nhắm mắt lại, nàng thở dài:
- Ngay từ đầu, ta đã không nên mong chờ, không nên… Mộng lớn, cuối cùng cũng chỉ là mộng, còn hiện thực, mãi mãi là hiện thực. Mộng thì đẹp, nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Linh Nhi nói rất đúng, ta già rồi, lão bà không có tư cách nằm mơ… A a a…

Thế giới tận thế, mặt trời vẫn lơ lửng giữa đêm đen, toả ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt, bao trùm toàn bộ thế giới trong u ám tăm tối.
Thanh U Sơn, trên một ngọn núi, một ngọn lửa đang cháy, hoả diễm là u hoả, cũng là ma diễm.
U hoả cháy, ma diễm phần phật, hình như trong đó có một sinh vật không rõ đang dựng hoá gì đó.
Sinh vật kia toả ra khói đen cuồn cuộn, huyết vụ tràn ngập, được bọc trong từng tầng tro trắng, giống như kén tằm.
U hoả cháy suốt chín ngày chín đêm, tro trắng trên kén tằm bắt đầu bong ra, bay khắp nơi.
Khói đen bốc lên chín ngày chín đêm, tro tàn ngày càng nhiều, kén tằm nhỏ dần lại.
Huyết vụ cũng mịt mù chín ngày chín đêm, tro trắng như tuyết, rơi ngập trời, cuối cùng kén tằm cũng vỡ.
Bên trong là một nam tử trần như nhộng, da thịt trắng hơn tuyết, như mỹ ngọc không tì vết, ánh hồng hà, loé lên quang hoa, toả ra tinh quang.
Khí huyết trùng điệp như biển rộng vô tận, kéo dài mãi không thôi, lộ ra một cỗ sinh cơ bừng bừng.
Từng đầu gân cốt như sông như núi, tự nhiên mà thành, cứng như đá, lộ ra sự rắn rỏi cổ xưa.
Khiếu huyệt toàn thân như sao dày đặc trên bầu tời đêm, không đếm nổi. Mỗi khiếu huyệt như địa ngục, u hoả cháy, vực sâu bốc lên khói đen, suối máu tràn ngập huyết vụ, càng giống từng Ma Quật, tro tàn tung bay.
Hít một hơi, phảng phất như dẫn động tới thiên nhiên, xuất hiện từng đợt gió nổi mây phun.



Bạn cần đăng nhập để bình luận