Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 223 - Trấn áp trưởng lão Thần miếu! (3)



Chương 223 - Trấn áp trưởng lão Thần miếu! (3)




Phía đối diện.
Tâm niệm Từ Lạc vừa động, mi tâm lưu chuyển, trên người có một đạo thần hồng đột ngột mọc ra từ mặt đất, hướng lên trên.
Khiến cho đại trưởng lão, Tần lão, tam trưởng lão khiếp sợ chính là, tuy Từ Lạc chỉ có cảnh giới Tụ Ý đại thành, nhưng thần lực lại không kém hơn nhị trưởng lão.
Ít nhất.
Nhị trưởng lão Tụ Ý thông suốt áp chế tinh thần không làm gì được hắn.
Không những không có cách nào áp chế, ngược lại, theo thần tuyền từ mi tâm Từ Lạc không ngừng lưu chuyển, cầu vồng trên người giống như biển lửa vô biên, hừng hực thiêu đốt, thần lực uy vũ mà bá đạo phản công, áp chế thần lực của nhị trưởng lão càng ngày càng yếu ớt.
Giữa lúc đó.
Từ Lạc đứng thẳng người.
Áo trắng không gió tự bay.
Mái tóc đen dài của Từ Lạc tùy ý múa loạn trên gương mặt thanh tú của hắn.
Hắn khoác lên mình một đạo cầu vồng.
Cầu vồng như rồng, điên cuồng gào thét.
- Ngươi... làm sao... làm sao... Có khả năng!
Thần lực nhị trưởng lão Thần miếu bị áp chế càng yếu, sắc mặt hắn đầy chấn động, gương mặt càng hoảng sợ, trong hai mắt lộ ra mấy phần không thể tin nổi.
- Trời cao bao nhiêu, đất dày bao sâu, ta không biết, nhưng mà... Ta tự mình nắm chắc mấy cân mấy lượng, ta biết rõ hơn bất cứ ai khác!
Lời nói lạnh nhạt của Từ Lạc vang lên, thần hồng mãnh liệt bành trướng áp chế, không chỉ áp chế nhị trưởng lão sắc mặt tái nhợt, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, áp chế khiến thần tuyền của hắn dần dần mờ đi, thân thể run rẩy.
- Dừng tay!
Đại trưởng lão Thần miếu quát lên một tiếng, giống như ẩn chứa một cỗ thần ý mênh mông, âm thanh truyền đến, giống như viễn cổ thần linh thở dài không ngớt, thần lực của Từ Lạc chấn động không ngừng.
Đại trưởng lão là cao thủ hàng thật giá thật!
Từ Lạc thấy tốt liền lấy, thu hồi thần lực của mình.
Bịch bịch!
Nhị trưởng lão lui về phía sau ba bước, lập tức tê liệt ngồi trên ghế, mặt trắng bệch, thở hồng hộc. Trên trán hắn đầy mồ hôi, cũng không khiến Từ Lạc biết được cái gì là thiên ngoại hữu thiên.
Đại trưởng lão không để ý tới nhị trưởng lão mà chỉ nhìn chằm chằm Từ Lạc, qua một lúc lâu mới nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi... Vì sao thần lực của ngươi lại hùng hậu như vậy?
- Vãn bối được ông trời ưu ái, trời sinh như thế.
Trời sinh như thế?
Cái này...
Đại trưởng lão ngẩn người, hắn biết rõ, trong cảnh giới Tụ Ý, mỗi một cảnh giới đều giống như vực sâu, dưới tình huống bình thường, thần lực cảnh giới Tụ Ý đại thành, không có khả năng cường đại hơn thần lực cảnh giới Tụ Ý thông suốt.
Nhưng hôm nay, hắn lại thấy được.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, đại trưởng lão cũng không thể tin vào ánh mắt của mình.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Một lúc lâu sau.
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Từ Lạc, gật đầu, liên tục nói tốt ba tiếng, cảm khái thật sâu nói:
- Thiên tài cái gì! Đây mới là thiên tài cái thế độc nhất vô nhị!
Đại trưởng lão kích động dâng trào cảm xúc, nếu không phải thân phận đại trưởng lão Thần miếu của mình, hắn thật sự đi tới, thân thiết kéo tay Từ Lạc, cũng đi theo Tần lão gọi tiểu Lạc hiền chất.
- Âm Thần có thể hi vọng! Tuyệt đối có hi vọng…
- Từ Lạc tiểu hữu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi gia nhập Thần miếu, lão hủ tất bảo đảm ngươi tu ra Âm Thần trong vòng mười năm!
Mấy ngày nay, ba vị trưởng lão và năm vị chấp sự Thần miếu, bọn họ mang theo bảy tám mươi tu sĩ, bao gồm tất cả các thành viên vệ đội thần thánh chạy khắp các nơi để truyền đạo, đồng thời thuận tiện khắc họa đường vân thần tuyền để trợ giúp các doanh địa.
Đại trưởng lão muốn Từ Lạc đi theo.
Từ Lạc không đi.
Hắn không phải người tốt gì, cũng không có tấm lòng phổ độ chúng sinh, càng không muốn làm chúa cứu thế của thế giới tận thế.
Hơn nữa hắn còn có việc cần làm.
Bận rộn nhiều việc.
Mỗi ngày trừ mở khiếu huyệt ra, còn phải chơi với Ngu Yến Thanh, nào có công phu khắc hoạ thần phù gì đó, có thời gian còn không bằng nghiên cứu bàn thờ sau lưng Ngu Yến Thanh.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Mặt trời màu xanh càng ảm đạm hơn, ánh trăng màu tím càng sáng.
Dưới sự bao phủ của quang hoa màu tím, toàn bộ thế giới trở nên quỷ dị u bí.
Từ Lạc ngạc nhiên phát hiện, thực vật khắp núi đồi được bao phủ dưới ánh sáng màu tím của U Nguyệt, giống như được nuôi dưỡng, phát triển một cách điên cuồng, đặc biệt là những dây leo màu xanh u lục kia. Khá lắm, giống như một con âm xà vừa thô vừa dài bò trên đường phố.
Âm hồn tốp năm tốp ba, giống như từng cơn gió đen đi kiếm ăn.
Âm hồn bây giờ tụ tập lại một chỗ, hình thành âm thanh gào thét thật lớn, giống như sóng lớn cao mấy chục tầng lầu.
Một số Âm Linh càng trở nên quỷ dị, bọn chúng bám vào từng cỗ thi thể, nhìn giống như cương thi, nhước nhìn vầng trăng trên trời cao.
U Nguyệt lại đến, thần tích ít ngày nữa sẽ xuất hiện.
Hôm nay.
Từng chiếc xe ô tô nối đuôi nhau tạo thành một hàng dài.
Trên một chiếc xe việt dã.
Giáo quan ngồi ở vị trí điều khiển, Tần lão ngồi ở bên cạnh.
Từ Lạc và Ngu Yến Thanh ngồi ở hàng sau, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Đặng Phong, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Tiểu tử này khôi phục rất nhanh, mới hơn một tháng đã khỏi hẳn rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận