Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 77 - Lụa vàng, là ngươi... Lấy đi



Chương 77 - Lụa vàng, là ngươi... Lấy đi




Trương Diệu Huy mới tới vô cùng hiểu chuyện, cũng rất nịnh bợ người khác, vội vàng thôi động pháp lực, để đèn càng thêm sáng ngời, cố ý chiếu vào Bạch Tuấn Nghiệp, phạm vi u đăng bao phủ vốn không lớn, hắn tới gần Bạch Tuấn Nghiệp, lại khiến Từ Lạc ở biên giới nhất thiếu chút nữa bại lộ ở bên ngoài.
- Bạch sư huynh, ngươi không sao chứ.
Trương Diệu Huy thận trọng hỏi:
- Trong đại mộ xảy ra chuyện gì, lão gia và đám đại sư huynh đâu?
Bạch Tuấn Nghiệp không để ý đến hắn.
Trương Diệu Huy lại hỏi:
- Bạch sư huynh, có phải cần ta làm gì không? Nếu là...
Đang nói, Bạch Tuấn Nghiệp đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt bắn ra hàn quang, một tay bóp lấy cổ của hắn, trực tiếp ấn hắn xuống đất, hung tợn quát mắng:
- Lão già! Hỏi thêm một câu, bản công tử giết ngươi!
- Ta...
Trương Diệu Huy mặt xám như tro tàn, sợ tới mức run lẩy bẩy, muốn nói gì đó, nhưng lại không dám há mồm.
- Hừ!
Bạch Tuấn Nghiệp hừ lạnh một tiếng, lại khôi phục một chút pháp lực, sau đó nói với hai người:
- Bọn họ sắp không chịu nổi, chúng ta nhất định phải mau chóng qua đó.
Liễu Khinh Nhu cùng Trần Hồng Vũ gật đầu, đi theo Bạch Tuấn Nghiệp lần nữa xông vào huyệt động đại mộ.
Cũng không lâu lắm, đại sư huynh Lý Đông mang theo mấy vị môn nhân vòng trở lại.
Trương Diệu Huy vừa rồi vì nịnh bợ Bạch Tuấn Nghiệp, lãng phí không ít pháp lực, giờ phút này nhìn thấy Lý Đông, vốn định thúc giục pháp lực, thắp u đăng càng sáng, nịnh bợ đại sư huynh, thế nhưng, chỉ có tu vi Hóa Khí tầng hai của hắn, pháp lực đã chống đỡ hết nổi, rơi vào đường cùng, Từ Lạc chỉ có thể đốt u đăng của mình.
- Đại sư huynh, vừa rồi... âm thanh kia rốt cuộc là cái gì? Là người hay là quỷ?
Một môn nhân sợ hãi hỏi.
- Không cần lo lắng, lão gia nói chỉ là một con quạ mà thôi, ngoại trừ dọa người thì không có bản lĩnh gì.
Đợi pháp lực trong cơ thể khôi phục bảy tám phần, Lý Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Diệu Huy, ánh mắt lại rơi vào trên người Từ Lạc, nói:
- Đợi lát nữa nếu như xuất hiện tình huống đột phát, hai người các ngươi nhất định phải cầm đèn thật tốt, nhớ kỹ không nên tắt!
Trương Diệu Huy gật đầu thật mạnh:
- Đại sư huynh yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho đèn tắt.
Từ Lạc hỏi:
- Tình huống đột ngột gì vậy?
- Tạm thời còn không nói chính xác, hai người các ngươi chuẩn bị tốt pháp khí, có thể sẽ động thủ.
- Cùng ai?
- Tạm thời còn chưa biết, nghe mệnh lệnh của ta là được!
Dứt lời.
Đám người Lý Đông lại xông vào hang động đại mộ.
- Nghe lời nói... Ba vị lão gia ở trong đại mộ chuẩn bị huyết chiến một đợt, tính toán đen ăn đen? Độc chiếm bảo vật trong đại mộ?
Cũng không biết ba vị lão gia, cuối cùng là ai ăn đen của ai.
Bất cứ ai ăn ai, Từ Lạc đều nghĩ mình phải duy trì pháp lực tràn đầy.
- Ngươi lên thắp đèn đi!
- Ngươi vừa mới chưởng một lát, tại sao lại đến phiên ta, không khỏi có chút khinh người quá đáng?
Nghe nói để cho mình cầm đèn, Trương Diệu Huy không vui trong lời nói, đứng lên, dường như cũng không có đem Từ Lạc để vào mắt, trầm giọng nói:
- Người trẻ tuổi, lão phu biết rõ ngươi cũng mới bái nhập Huyền Thủy lão gia không lâu, sớm hơn ta không được bao lâu, ngươi không cần bày cái mác sư huynh trước mặt lão phu làm gì.
- Sao thế.
Từ Lạc mỉm cười nhìn hắn:
- Nhìn ngươi không phục lắm.
- Mười tám tuổi lão phu đã bái nhập Xích Luyện Tông. Tạp dịch làm hơn ba mươi năm, một mực giấu tài, năm năm trước nhất cử đột phá bước vào cảnh giới Hóa Khí. Ba năm trước, chém giết đệ tử ngoại môn, thành công tấn thăng. Hiện nay tu vi của lão phu là Hóa Khí tầng hai, đều là ở bên ngoài giết người rút hồn, từng đạo từng đạo rút ra!
Trương Diệu Huy mặt mũi lạnh lẽo, đi đến trước mặt Từ Lạc, ngưng giọng quát:
- Người trẻ tuổi, tin ta đi, âm hồn lão phu rút còn nhiều hơn ngươi gặp được, cho nên, sau này đừng khoa tay múa chân với lão phu, ngươi...
Lời còn chưa dứt, Từ Lạc đã bóp lấy cằm của gã, phịch một tiếng, trực tiếp ấn xuống đất, năm ngón tay dùng sức, răng rắc một tiếng, cằm Trương Diệu Huy trực tiếp bị bóp nát, răng trong miệng rụng ra, miệng mũi bị bóp đến phun máu.
Nhanh!
Quá nhanh.
Trương Diệu Huy căn bản không nghĩ tới Từ Lạc sẽ ra tay với mình, không kịp khiếp sợ, lập tức thôi động pháp lực. Nhưng mà, điều làm hắn khó có thể tin chính là, mặc dù điên cuồng thôi động pháp lực, cho dù toàn thân xuất ra hết vốn liếng, vậy mà không cách nào rung chuyển được tay phải đang bóp cằm của Từ Lạc.
Tâm niệm vừa động, trong tay thình lình xuất hiện một thanh đoản kiếm màu xanh lục, Từ Lạc tay nhanh mắt, chế trụ cổ tay, răng rắc một tiếng, lập tức bẻ gãy.
- A! Tay của ta ——
Trương Diệu Huy thống khổ không chịu nổi, phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Cùng lúc đó, một đôi mắt u ám của Từ Lạc phun ra hai luồng sát hỏa dài hơn một thước.
Sát hỏa bay phất phới, tại chỗ đem Trương Diệu Huy hai khuôn mặt tả hữu đốt ra hai đạo lỗ thủng, hắn đau đớn gào khóc kêu to.



Bạn cần đăng nhập để bình luận