Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 186 - Phất tay nhập Tiên Thiên



Chương 186 - Phất tay nhập Tiên Thiên




Cái gì!
Bạch Cốt phu nhân khẽ động dung, thân hình lóe lên, tập trung nhìn vào, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc:
- Gần tịnh linh căn cực phẩm không tỳ vết?
Nàng hít sâu một hơi, tinh quang trong đôi mắt liên tục lóe sáng, rất khó tin nhìn chằm chằm Từ Lạc, ngưng giọng nói:
- Khá lắm, Từ tiểu đệ đệ, ngươi thật sự khiến tỷ tỷ ta mở rộng tầm mắt, vậy mà lại có linh căn cực phẩm hiếm thấy tiếp cận không tì vết, mà ngươi lại dám nói mình là linh căn rác rưởi? Đệ đệ tốt, ngươi quá khiêm tốn.
Tịnh linh căn?
Còn cực phẩm?
Tiếp cận không tì vết?
Nói đùa cái gì vậy?
Năm đó lúc Từ Lạc bái nhập Kim Hà Tông, không chỉ một lần kiểm tra linh căn của mình, thậm chí trong khoảng thời gian đó, bởi vì hắn không thể tiếp nhận sự thật tàn khốc, hoài nghi linh đài của Kim Hà Tông có bị hỏng hay không, từ đó đo không chính xác, ôm một tia ảo tưởng may mắn nào đó, hắn cố ý chạy đến phường thị, trước sau kiểm tra mấy lần đều là trọc linh căn hạ phẩm.
Bây giờ.
Ngươi nói ta là tịnh linh căn cũng bỏ đi.
Còn là tịnh linh căn cực phẩm, hơn nữa còn là loại gần như hoàn mỹ?
Từ Lạc không ngừng cảm ứng linh khí, càng cảm ứng, hắn phát hiện mình thật sự là tịnh linh căn cực phẩm. Bạch Cốt phu nhân và Hòe lão bà tử cũng không nói đùa.
Nói cách khác... ta thật sự là tịnh linh căn cực phẩm?
Thế nhưng... Điều này sao có thể!
Sự thật rất có khả năng.
Ta đụng vận khí cực chó?
Hay là ông trời đột nhiên xuất hiện lương tâm?
- Linh căn cực phẩm tiếp cận không tỳ vết...
Bạch Cốt phu nhân phủ lên một tầng tơ lụa màu đỏ sẫm, ôm hai tay, đôi mắt không ngừng đánh giá Từ Lạc, càng nhìn càng thích, đặc biệt là một gương mặt trắng nõn thanh tú phủ đầy ngạc nhiên và mê hoặc, giống như một thiếu niên ngây thơ vô tri, Bạch Cốt phu nhân cảm thấy tim đập thình thịch.
Nàng vô cùng động lòng.
Có cảm giác kích động và một chút không đành lòng.
- Đệ đệ tốt, sau này ngươi ở lại Bạch Cốt Phong, ta bảo người ta chuẩn bị cho ngươi một tòa biệt uyển.
...
Từ Lạc cảm thấy không tiện, cũng không muốn ở lại Bạch Cốt Phong. Hơn nữa, hắn phát hiện ánh mắt Bạch Cốt phu nhân nhìn mình... Nhìn thế nào cũng cảm thấy mình đang được cưng chiều quá mức, quá nóng. Cảm giác đó... Giống như một sói mẹ nhìn thấy một con dê con bị lạc trong rừng rậm.
- Đệ tử ở Lão Hòe Lĩnh còn có một ít bằng hữu thân thích, cũng có một chút ân oán chưa dứt, không muốn bị người ta nói ba nói bốn, càng không muốn bôi nhọ uy danh của phu nhân. Nhưng phu nhân, xin yên tâm, sau khi đệ tử trở về, sẽ cố gắng tu luyện, sớm ngày bước vào Tiên Thiên Pháp Thân, tranh mặt mũi vì phu nhân.
Lo lắng Bạch Cốt phu nhân từ chối, Từ Lạc lại nói:
- Nếu như ở Bạch Cốt Phong, có phu nhân ở bên cạnh, đệ tử... Sợ mình vô tâm tu luyện...
- A! Cút Cút...
Đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách của Bạch Cốt phu nhân hiện ra vẻ mong chờ, khóe miệng nở nụ cười nửa cười nửa không. Giống như đang nói, ta biết ngươi không muốn ở lại Bạch Cốt Phong, ta cũng không thể bắt ngươi ở lại được. Nhưng mà, đệ đệ tốt, hãy nhớ kỹ, chỉ một lần này, lần sau không được lấy lý do này nữa.
- A...
Bạch Cốt phu nhân cảm thấy không vui, xoay người lại quay về lương đình, cũng không thèm nhìn, trực tiếp búng ngón tay:
- Sau này cầm lệnh bài của ta, ngươi có thể tự do tiến vào nội môn bất cứ lúc nào.
Nói xong.
Lòng bàn tay lại hiện ra một huyết ngọc phượng bội, cong ngón tay bắn ra:
- Sau này mang theo ngọc bội bên người, đi thôi!
Được lắm.
Tốc độ trở mặt thật nhanh.
Từ Lạc không dám chậm trễ, sau khi cáo lui, rời đi nhanh như tia chớp, sợ chạy chậm sẽ bị bắt trở về.
- Xem ra...
Bạch Cốt phu nhân một tay ôm cánh tay, một tay cầm chén bạch ngọc, mỉm cười nhìn giữa không trung, chân đạp lên mặt nước vẩy dần đi xa:
- Tiểu tử kia đang sợ hãi, sợ ta ăn hắn? Nhưng mà... hắn càng sợ hãi, sao ta lại càng hưng phấn... À, đã lâu rồi, ta chưa gặp qua người nào như hắn, cả ngày lục đục với đám lão gia hỏa kia, ta đã quên đi rất nhiều việc lý thú trên đời này.
- Phu nhân, lão thân có câu nói không biết có nên nói hay không?
- Ồ?
Bạch Cốt phu nhân gật đầu, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
- Kẻ này nhìn như non nớt thuần chất, ngây thơ vô tri, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Tuy hắn tuổi không lớn lắm, nhưng trong lòng chưa chắc đã giống như khí chất hắn biểu hiện ra ngoài.
- A!
Bạch Cốt phu nhân cười cười, lắc lắc ly rượu bạch ngọc trong tay:
- Cho nên?
Lão bà hơi nhíu mày, không rõ nhưng không đáp lại.
- Nếu hắn thuần chất đúng như vẻ ngoài của mình, chỉ sợ đã bị kẻ khác trồng ba trăm cây hòe lên người rồi.
Bạch Cốt phu nhân đứng ở cạnh mép núi, nhìn lên bầu trời, gió nhẹ thổi tới, phát ra một điệu múa nhẹ, dáng người uyển chuyển, đủ loại tơ lụa hơi lắc lư. Nàng giơ tay vẫy một bình rượu ngon bay tới, tự rót một ly, uống cạn, tiếp tục nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận