Chạy Mau ! Ma Đầu Kia Tới !

Chương 294 - Hoa Yêu tiên tử



Chương 294 - Hoa Yêu tiên tử




Lúc trước, đại sư huynh Vạn Tuấn Chi mang theo Lý Tam Tiếu đi tới cách vách chào hỏi bằng hữu, còn lại tất cả mọi người, có một người tính một người, giờ phút này đều vẻ mặt chấn động, hoảng sợ không thôi, bọn họ ai cũng không ngờ được Từ Lạc vậy mà thật sự ra tay với Đoàn Mặc Tuyết.
Đúng vậy.
Không có nghĩ đến.
Trước đây đều là tạp dịch của Kim Hà tông, trong ấn tượng của bọn họ, lúc Từ Lạc ở Kim Hà tông cũng không có cảm giác tồn tại gì, làm người tương đối thành thật. Thuộc loại trầm mặc ít nói, trong suốt chưa từng gây chuyện.
Nào ngờ.
Tới Xích Luyện Tông, hai năm ngắn ngủi, ăn cơm mềm của Đại Hà mỗ mỗ, tu vi một đường đột nhiên tăng nhanh tiến bộ không nói, lại càng ăn thành đệ tử nội môn.
Mọi người vốn dĩ cho rằng dù Từ Lạc thay đổi lớn hơn nữa, cũng chỉ là đứa trẻ thành thật trong sáng năm đó. Ít nhất, nhìn từ phía đối diện, nhiều nhất cũng chỉ là một đứa trẻ khúm núm mặt trắng.
Bọn họ không ngờ hắn lại động thủ hung tàn quả quyết như vậy!
- Ngươi! Vậy mà...
Đoàn Mặc Tuyết bò dậy từ dưới đất. Vốn nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp, giờ phút này chật vật không chịu nổi, gương mặt có mấy phần tư sắc bị Từ Lạc đánh hai bạt tay sưng lên, vết bàn tay đẫm máu càng nhìn thấy rõ ràng.
- Ngươi vậy mà... Đánh ta?
Nàng một tay ôm ngực đang đau đớn dữ dội, một tay che mặt sưng phù, tức giận và xấu hổ.
Những người khác không thể tin được Từ Lạc sẽ ra tay, nhưng Đoàn Mặc Tuyết càng khó mà tin được.
Nàng và Từ Lạc là bạn từ bé, khi còn nhỏ thường xuyên chơi đùa đi sau mông Từ Lạc. Hai người thậm chí còn suýt đính ước hôn. Trong trí nhớ của nàng, Từ Lạc vẫn luôn là một người thành thật, thành thật nhát gan sợ hãi. Lúc nhỏ, các bạn bè khác đều đi bắt nạt kẻ ngốc. Chỉ có Từ Lạc thành thật học hành, mọi người cùng nhau đi phá hoại, lên nhà bóc ngói, làm các loại trò ác, cũng chỉ có Từ Lạc chưa bao giờ đi, vẫn học hành như cũ.
Bao gồm khi còn trẻ đánh nhau với bạn cùng lứa, Từ Lạc đều trốn ở phía sau, mỗi lần gặp nguy hiểm, Từ Lạc đều là người chạy đầu tiên.
Chính vì biết Từ Lạc nhát gan, thành thật giữ khuôn phép, cho dù hiện tại Từ Lạc tu vi cao hơn nàng, lại có Đại Hà mỗ mỗ bảo vệ, Đoàn Mặc Tuyết cũng kết luận hắn không dám ra tay với mình.
Cho đến khi bị Từ Lạc rút tát bàn tay, Đoàn Mặc Tuyết vẫn không thể tin được.
- Từ Lạc! Hôm nay ngươi dám ra tay với ta, ta không xong với ngươi!
Từ nhỏ Đoàn Mặc Tuyết vốn tâm cao khí ngạo căn bản không cách nào tiếp nhận sỉ nhục này, giận dữ trừng mắt nhìn Từ Lạc, cắn răng quát:
- Tu vi của ngươi chẳng qua là do ăn cơm mềm ra, pháp lực phù phiếm, ta không sợ ngươi! Mặc dù ta chỉ tu vi Hóa Khí tầng bảy, nhưng ta đã tu luyện được một tầng huyền diệu trong Đãng Ma Kiếm Kinh, ngươi lấy cái gì đánh với ta!
Nàng tế ra một thanh pháp kiếm, một kiếm phóng ra kiếm quang bén nhọn, giống như mặt trời chiếu ra một đường sáng dài, trong nháy mắt đã chiếu tới.
Từ Lạc nhìn cũng không nhìn, tùy tiện vung tay lên, kiếm quang lập tức bị chấn tan thành mây khói.
- Chuyện này không thể nào! Sao lại!
Đoàn Mặc Tuyết kinh hãi vạn phần phát hiện Từ Lạc đi về phía mình, dọa nàng mặt xám như tro tàn, hai tay bấm pháp quyết, pháp kiếm trong tay trong nháy mắt hóa thành một con rắn cuốn qua.
Từ Lạc ngẩng đầu, nắm lấy kiếm xà. Hai tay chà xát, một tiếng nổ giòn tan như đậu rang. Cứ như vậy, pháp kiếm của Đoàn Mặc Tuyết bị hắn dùng tay không nghiền thành một đống sắt vụn.
Thấy cảnh này, Đoàn Mặc Tuyết sợ đến hồn phi phách tán, đứng cũng không vững. Lúc này nàng thật sự sợ, hoàn toàn sợ, sợ đến run rẩy chỉ vào Từ Lạc:
- Ngươi... ngươi không được tới đây, ta cảnh cáo ngươi...
Bốp!
Từ Lạc không nói lời nào, đi đến trước mặt nàng, lại một cái tát quất vào mặt nàng.
- Ta bây giờ đang dựa vào Tam Tiếu công tử, nếu như ngươi dám động đến ta!
Bốp!
Lại là một cái tát!
- Chờ Tam Tiếu công tử trở về, hắn nhất định sẽ không buông tha ngươi!
Bốp!
- Ngươi a —— -
Bốp!
- Không ——
Bốp!
Đoàn Mặc Tuyết nói một câu, Từ Lạc lại tát một cái. Chỉ cần mở miệng, chính là một cái tát. Trước sau sau tát hơn mười cái, Đoàn Mặc Tuyết tát mặt đầy máu, xụi lơ trên mặt đất, đầu tóc rối bù, cả người run rẩy, òa khóc, cũng không dám nói thêm một chữ nữa.
- Ta vẫn còn câu nói kia. Ngươi đi đường ngươi, ta ăn cơm mềm của ta. Chúng ta không thiếu nợ nhau.
Gương mặt thanh tú của Từ Lạc không có bất kỳ sắc thái nào. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng cằm Đoàn Mặc Tuyết lên, ngưng mắt nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
- Phụ mẫu ngươi từng có ân với ta, cho nên hôm nay ta lưu cho ngươi một mạng, nhưng cũng chỉ hôm nay mà thôi, mạng chỉ có một, ngươi tự lo lấy.
...
...
Trong Thiên Âm Lâu đã đầy người.
Trong đó không thiếu các thiên kiêu nội môn, như Kiếm Thập Thất công tử Đãng Kiếm sơn trang, Lục Trường Thiên ở Huyết Viêm Sơn, bao gồm Khương Long Vũ, Hoa Nam Đình và các thế hệ trẻ tuổi thiên tài kiệt xuất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận